Chú com lê ngớ ra, bệnh tâm thần nửa ngày sau đó bật cười : Ha ha ha, lừa cậu, không có cái gọi là người trung gian tùy tiện lại mua thẻ SIM là được rồi.
Tôi vô cùng cũng thực sự là không còn gì để nói rồi, tôi cũng là quỳ các loại đối với cách lừa người của cái tên này.
Có phải là cái gọi là người làm ăn, đều thích lừa người như vậy? Đặc biệt là loại làm ông chủ lớn chủ tịch như chú ta, càng là luyện mánh khoé bịp người đến trình độ lô hỏa thuần thanh(thành thục ,vô cùng quen thuộc, cảnh giới cao)?
Tôi xin thề tôi cũng không lại tin tưởng chú ta nữa, một bộ bản lĩnh nghiêm túc nói dối thật không phải người bình thường có thể có.
Hung hăng lườm chú ta một cái, trong lúc chú ta cất tiếng cười to, tôi rời đi nhà chú ta.
Trở lại phòng trong túc xá ở tổng trạm, tôi bắt đầu nghiên cứu một túi đồ vật mà ông Nhị cho tôi kia , mở ra xem, kỳ thực cũng không có gì, chính là một cái bút lông rách(ý chỉ rẻ rách), một túi tro đen rách, một la bàn rách ,một cái thước đo rách, một mặt gương rách.
Cho nên tôi đều thêm chữ rách ở phía trước, là bởi vì tôi thật cảm thấy một túi đồ vật này là ở trạm thu mua phế phẩm nhặt về.
Trên cuốn vở nhỏ mà ông Nhị cho tôi , có ghi chép, túi tro đen kia là tro đáy nồi ở nông thôn mới có ,trong thành phố đều là bếp gas, không ai dùng bếp than củi.
Vật ấy trải qua vô vàn lửa đốt cháy, dương tính mạnh nhất, khắc chế ác quỷ hiệu quả nhất.
Thứ hai là thước Âm Dương, đồ chơi này có vẻ như rất chú trọng, ban ngày có thể dùng để đo đạc khoảng cách, thậm chí là dùng để đo đạc quần áo, mà buổi tối gặp phải quỷ liền có thể dùng thước Âm Dương đối phó.
Thước đo cùng tấm gương, đều là biểu hiện chính trực, đặc biệt là cái gương ,có thể chải tóc, chỉnh quần áo. Thước đo lại là có thể đo Âm Dương, phân rõ người quỷ , dù sao trên sách nhỏ nói rất mơ hồ.
(Bản thân tôi từ nhỏ sinh sống ở nông thôn, xác thực trải qua một ít chuyện kỳ dị thật, trong văn viết cây xương sườn thứ mười hai của nhân vật chính là cong, linh cảm này chính là bắt nguồn từ bản thân tôi, một căn xương sườn dưới cùng bên phải của tôi rõ ràng là lõm xuống. Đây chính là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống, có điều trên xương sườn tôi khẳng định không có khắc chữ. Có cơ hội, tôi sẽ viết lại những chuyện kì dị mà bản thân tôi từng trải qua, xem miễn phí cho mọi người. )
Nhìn quyển sách nhỏ một buổi trưa, gần như đều ghi nhớ cách dùng của tất cả mọi thứ rồi, trong lòng cũng ít nhiều có chút sức mạnh.
Liền ở lúc buổi tối trước khi tôi ra cửa, ông Nhị dĩ nhiên quỷ thần xui khiến chạy đến phòng ở tổng trạm.
Ông ấy tìm tới tôi , không nói lời nào, vừa nói chính là một câu : Duỗi ngón tay cậu ra.
Tôi không rõ vì sao, nhưng vẫn là duỗi ra.
Ông Nhị nắm một cái kim may trực tiếp đâm vào trên ngón tay tôi , tôi bị đau rụt tay về sau.
Nhưng ông Nhị nắm chặt ngón tay tôi , trên đầu ngón tay chảy ra máu tươi đã bị ông Nhị nhanh chóng dùng ống hút lấy đi.
"Được rồi, hiện tại cháu liền đi nhà cũ Dân quốc đó, không cần sợ, cứ việc đi!" Giọng điệu ông Nhị rất là kiên định.
Tôi tự mình lái xe, trong lòng vô cùng thấp thỏm đi tới nhà cũ Dân quốc , việc này Cát Ngọc không biết, bác Hỉ cũng không biết. Tôi không định khiến càng nhiều người lo lắng cho tôi .
Mới vừa khởi động ô tô, chú com lê liền từ bên ngoài phòng chạy tới, sau khi hai chúng tôi đến chỗ cũ, dừng xe xong, cùng lặng yên tiến về phía nhà cũ Dân quốc .
Đến cửa nhà cũ, chăm chú nhìn lại, cửa sắt tòa nhà này mở rộng ra, cổng lớn mở toang ra, ánh đèn trong tòa nhà lấp loé, phảng phất đã chuẩn bị tất cả cho tôi!
Chuyện đến giờ phút này rồi , tôi bỗng nhiên nghĩ : Mẹ nó, không đúng đi? Bọn họ muốn tôi đến, tôi phải đến sao? Bọn họ là cái gì, bằng cái gì chứ?
Chú com lê dùng cùi chỏ húc tôi một cái, hỏi : Vào thôi?
Nói thật lòng, tôi có chút thấp thỏm, tôi không phải siêu anh hùng, cũng sẽ không bay lên độn đất không gì không làm được, cái kia đều là nói linh tinh. Tôi chỉ là cái người bình thường, tôi cũng sẽ sợ, giờ khắc này trong lòng bồn chồn, chân có chút run rẩy.
Ực một tiếng, tôi nuốt nước miếng một cái, nói : Nếu không. . . Lại chờ một chút?
Chú com lê ừ một tiếng, hai chúng tôi tiếp tục trốn ở sau cây ngô đồng phụ cận tòa nhà, lẳng lặng nhìn vào trong nhà cổ.
Bỗng nhiên nơi bóng tối của con đường ở hướng chúng tôi đến từ từ đi tới một bóng người. Bước đi của bóng người này rất cứng ngắc liền như là bị người cướp đi tới tim linh hồn, như con rối thông thường.
"Chú, mau nhìn người kia!" Hai chúng tôi trốn ở phía sau cây, tôi chỉ bóng người đi từ phía Tây lại đây.
Chú com lê nheo mắt, sau một lúc lâu nhìn nói : Nhìn không rõ lắm , đợi hắn tới gần chút nữa lại nói.
Bóng người kia cách chúng tôi càng ngày càng gần , đợi lúc đi tới cổng nhà cũ Dân quốc , hắn ngừng lại, giờ khắc này trái phải nhìn bốn phía, đầu rất cứng nhắc chuyển động, nhưng trong nháy mắt hắn xoay đầu qua, tôi bỗng nhiên trừng hai mắt, che trái tim của mình suýt chút nữa liền sợ vãi tè ra rồi!
"Này làm sao là tôi !" Tôi tận lực ép âm thanh, nhưng vẫn là kêu lên.
Chú com lê vội vàng bịt miệng tôi cũng nhìn về bóng người kia, người kia giống tôi như đúc chỉ có điều dáng vẻ bước đi rất cứng nhắc, hơn nữa, trên mặt không có một chút biểu cảm, không khóc không cười, lại như là con búp bê da.
Lúc hắn xoay đầu nhìn về bốn phía, đầu vậy mà xoay tròn 360 độ không góc chết!
Nói cách khác, người mà giống tôi như đúc kia có thể đem mặt thân thể hướng phía trước , mà gương mặt xoay về hướng phía sau!
Cái thứ này vẫn là người sao?
Sau khi chú com lê khiếp sợ, cũng là không ngừng lắc đầu nói : Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Hai chúng tôi lại không dám tiến vào nhà cũ Dân quốc , nhưng nhiệm vụ diệt trừ bốn con rối hình người này vô cùng cấp bách, bằng không thì mấy người bọn họ sớm muộn sẽ giết chết chúng tôi .
Tôi mặt không hề biểu cảm kia sau khi xoay đầu một vòng, liền đi vào nhà cũ Dân quốc . Tôi thò đầu nhìn vào trong tòa nhà , trong nháy mắt lúc hắn mới vừa vào, ánh đèn trong nhà cổ lấp loé, tiếng gió rít gào, rất nhiều vụn giấy rách đều bị thổi bay lên, ở trong nhà bay qua bay lại.
Mà tôi kia căn bản không chút sợ hãi, cũng không một chút do dự, xoải bước như sao băng liền đi vào trong căn nhà.
Mới vừa vào phòng khách tầng một, ánh đèn trong phòng khách lạch cạch một tiếng, toàn bộ tắt hết!
"Nhanh vào xem xem xảy ra chuyện gì!" Chú com lê một bước dài xông ra ngoài, tôi theo sát phía sau ,lúc đến cổng nhà cũ, chỉ nghe bên trong gian phòng tòa nhà truyền đến từng trận tiếng đánh nhau.
Dựa vào ánh trăng yếu ớt nhìn qua tôi mặt không hề biểu cảm kia , giờ khắc này vậy mà đánh với hai con rối Tù Long, Cửu Đầu Nha, nhưng lại không chút lép vế!
Tôi mặt không hề biểu cảm kia , tay nắm một thanh đao dài đánh với hai người bọn họ khó phân thắng thua, Tù Long chính là tượng đất, Cửu Đầu Nha là người gốm, mặc kệ đánh như thế nào đều sẽ không chết, chỉ có thể dùng thứ đồ như đạo pháp như này mới có thể tiêu diệt.
Tôi đang lo lắng cho tôi ở bên trong, nhưng lại phát hiện này rõ ràng là dư thừa, lúc cái kia tôi trong căn nhà đang đánh nhau đều là mặt không hề biểu cảm, hơn nữa mặc kệ hắn tấn công mạnh bao nhiêu, trên mặt không hiện ra chút nào, thật giống như hắn căn bản không dùng sức lực.
Cửu Đầu Nha và Tù Long cũng là vô cùng kinh ngạc, khả năng trong lòng hai người bọn họ đang nghĩ : Tên đầu đất này ngày hôm qua còn là một kẻ ngốc, ngày hôm nay liền trở nên lợi hại như vậy? Làm sao có khả năng?
Có câu là hai tay khó địch bốn tay , đang đánh, Tù Long xem chuẩn cơ hội, một đao chém lên thân thể tôi mà đứng mặt không hề biểu cảm. Một đao này trực tiếp chém đứt tay áo hắn, mà thịt bên trong lộ ra hoàn toàn kinh sợ tất cả mọi người!
Cánh tay của hắn ,cái kia tôi giống tôi như đúc kia căn bản không phải là thịt người, mà là bùn đất! Lưỡi dao chém lên trên đều có thể bắn tung toé từng đống bụi đất.
"Tôi biết rồi, đây là thuật con rối mà ông Nhị sử dụng, nguyên bản cách làm của ông Nhị , hẳn là để tôi đi vào trước , đợi đến lúc ra tay , con rối này lại đi vào, lấy giả đánh tráo, rình chém giết Tù Long và Cửu Đầu Nha."
Vấn đề là, tôi lâm trận(lúc làm thì sợ) lùi bước, không dám đi lên, vì lẽ đó dẫn đến con rối vào trong tòa nhà trước, giờ khắc này đánh với hai bọn hắn khó phân thắng thua.
"Không chờ nữa, chúng ta cũng vào đi!" Chú com lê từ bên hông kéo ra một thanh kiếm mềm(quấn ở đai lưng như dây lưng), trên nhuyễn kiếm(kiếm uốn dẻo được) mùi máu tanh nồng nặc, như là cố ý bôi máu chó đen lên.
Chờ đến chú com lê cũng gia nhập vào cuộc chiến, tôi cũng rút dao găm ra lên theo. Mới vừa chạy hai bước, bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay khô héo khoát lên trên bả vai tôi .
"A!" Tôi giật mình một cái, sợ hết hồn.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là ông Nhị đến rồi, hắn đặt ngón tay ở miệng, nhỏ giọng nói : Xuỵt, cháu chớ đi vào, giao cho bác là được.
Tôi phỏng đoán một chiêu này của ông Nhị lại là dụ rắn ra khỏi hang(ví với vận dụng mưu kế làm cho kẻ xấu bộc lộ bản chất thật của mình), kỳ thực tôi căn bản không cần đi vào, nhưng tôi cũng không thể ở nhà, không phải vậy rất có thể sẽ lộ.
Giờ khắc này ông Nhị từ trong lồng ngực lấy ra một tượng đất nhỏ, quần áo mặc trên người tượng đất kia giống trên người tôi như đúc, ông Nhị cười nói với tôi : Hừ hừ, ông cho bọn họ nếm thử, cái gì gọi là lấy gậy ông đập lưng ông.