Bức vẽ dùng nước vẽ ra tới động vật trên khay trà này, sau khi nước khô lại, để lại một dấu vết, tôi hướng về dấu vết nhìn lại, đặc biệt là đường nét đã đứt kia, nhưng cũng hiện ra hình đuôi chữ S, khiến tôi trong nháy mắt nhớ tới một loại sinh vật, một loại ở sinh hoạt hàng ngày bên trong, cơ hồ người người đều gặp sinh vật.


Con thạch sùng!


Mọi người đều biết, con thạch sùng có thể đoạn đuôi tự cứu, lúc gặp phải nguy hiểm, con thạch sùng đuôi sẽ đứt, mà bên trong đuôi đứt đó thần kinh vẫn chưa triệt để tử vong, vì lẽ đó còn có thể không ngừng mà đung đưa, dáng vẻ lúc đung đưa, chính là hiện ra hình chữ S!


Bác Hải vẽ ra một con thạch sùng, giống con thạch sùng tự cắt đuôi tự cứu , này có ý gì?


Chẳng lẽ là đang nói, bác lần này cũng rước họa vào thân, nhất định phải con thạch sùng đoạn đuôi tiến hành tự cứu? Chỉ là nhìn bà Phùng một chút liền rước họa vào thân rồi hả ? Chẳng lẽ hắn cùng bà Phùng có cái gì ân oán gút mắc?


Tôi hồi tưởng khi bác Hải trừng hai mắt nói không thể, không thể nào, chẳng lẽ hai người bọn họ là kẻ thù? Hay hoặc là bác Hải đã từng tự mình động thủ giết bà Phùng, giờ khắc này lại tận mắt thấy, cho nên mới nói không thể?


Có thể mặc dù là như vậy, cũng không cần thiết giả thần giả quỷ, cùng tôi đánh cờ bằng mồm chứ?


Đầu óc của tôi lần thứ hai lộn xộn, ta hung hăng vuốt đầu của chính mình, hận không thể lấy đầu đập vào tường.


Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, ta cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn, bác Hải gửi tới.


"Tiểu tử, bên trong nhà bà Phùng ngươi tốt nhất không nên đi."


Tôi sững sờ, vội vàng trả lời: vì sao? bác Hải bác nói rõ ràng ra được không, đêm nay đến cùng xảy ra chuyện gì?


Bác Hải trả lời: mỗi lần cháu đi nhà bà Phùng đều bị phát hiện, nguyên nhân cũng không phải là những kia đứa bé giữ cửa bốn mắt phát hiện cháu, tuổi của bà Phùng, bác không cách nào nhìn thấu, bà ta đến tột cùng là người là quỷ, bác cũng không cách nào nhìn thấu, bác khuyên cháu đừng đi nhà bà ta nữa.


Ta xem tin nhắn xong, kích động lập tức trả lời: vậy làm sao có thể được, cháu muốn tìm Cát Ngọc!


Bác Hải bên kia không gửi nữa, qua hồi lâu, mới gửi trả lời một tin nhắn: ai, ngươi đứa nhỏ này, bác đã nói với cháu này, nhà bà Phùng , cháu đừng nghĩ đi vào, bí mật của bà Phùng , người sống vĩnh viễn không nên biết, nếu như cháu muốn tìm Cát Ngọc, biện pháp duy nhất, chính là cháu chết.


Cái gì?


Tôi ôm điện thoại di động, hai cái tay đều đang run rẩy, bà Phùng rốt cuộc là ai?


Tôi cẩn thận hồi tưởng một hồi, mỗi một lần tôi đi nhà bà Phùng , mặc kệ phát hiện quan tài, vẫn là phát hiện tủ quần áo màu đen, mỗi khi tôi nghĩ nghiên cứu sâu thêm, mỗi khi tôi cảm thấy dò xét đến bí mật , bà Phùng đều sẽ quỷ thần xui khiến(1) trở về nhà, chẳng lẽ, đúng là người sống không cách nào dò xét đến bí mật trong đó?


Một càng gan to ý tưởng xuất hiện ở trong đầu của tôi.


Tôi đi vào nhà bà Phùng bị phát hiện, sở dĩ lòi, cũng là bởi vì tôi là người sống! Có thể là trên người tôi có dương khí, tiết lộ thân phận của tôi, vậy nếu như tôi đã biến thành hồn ma, có phải là là có thể thuận lợi tiến vào nhà bà Phùng?


Tôi phiền muộn rồi.


Nói đến chết, tôi không phải không dám, nếu không phải, tôi còn có cha mẹ phải nuôi sống, tôi còn không kết hôn, càng không có con cái, tục ngữ có câu, Bất Hiếu Hữu Tam Vô Hậu Vi Đại(2), tôi mà chết như này, vậy thì thẹn với liệt tổ liệt tông?


Tối hôm đó, tôi mất ngủ.


Nghĩ đến ròng rã một buổi tối, tôi phát hiện khuôn mặt ,nụ cười giọng nói của Cát Ngọc , cùng với theo gió bay múa tóc dài, từ đầu đến cuối in vào trong đầu của tôi, lại như thể hình ảnh trong bộ phim, một lần lại một lần lặp đi lặp lại phát hình.


Sáng sớm hôm sau, tôi gửi cho bác Hải một tin nhắn.


Bác Hải, cháu nghĩ kĩ rồi, nếu như cháu chết đi mới có thể đi vào trong nhà bà Phùng , nếu như cháu chết đi mới có thể nhìn thấy Cát Ngọc, vậy cháu muốn kết thúc cuộc sống dày vò này, ta không chịu nổi nữa, hi vọng sau khi cháu chết, còn có thể như người bình thường, thường thường về nhà thăm một chút cha mẹ.


Phát xong này tin nhắn, tôi nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ đợi lát nữa đi quầy thuốc trừ sâu mua một bình 1605, uống hai bình cũng đủ để chết.


Bác Hải thật lâu không có trả lời tôi, phỏng chừng cũng là trong lòng khó chịu.


Buổi chiều, tôi ra khỏi khách sạn, thẳng đến một tiệm nông dược, sau khi đến, tôi há mồm liền nói mua 1605.


Nông dược 1605 những năm gần đây đã là cấm chỉ sử dụng, đồ chơi này độc tính quá mạnh, rất nhiều nông dân phun xong thuốc nước, đều sẽ xuất hiện buồn nôn, nôn mửa bệnh trạng, vì lẽ đó, chủ tiệm nghe nói tôi muốn mua 1605, sợ hết hồn.


Bất quá tôi người này, bản lĩnh nói dối rất giỏi , tôi nói trong nhà mẹ già trồng chút cây bông, thấy sâu phá hoại quá, thuốc trừ sâu DDVP giết không chết, vì lẽ đó mua một bình này.


Cuối cùng thuyết phục hồi lâu, ông chủ tiệm vẫn là bán cho tôi một bình nhỏ, tôi cầm chai 1605 này, một thân một mình thuê xe đi tới trên đê, nhìn cái kia róc rách chảy sông nhỏ, không cấm cảm thán một tiếng.


Hỏi thế gian tình là gì, thẳng dạy người cởi quần áo cởi quần.


Tôi còn không cởi quần của Cát Ngọc , cũng đã khăng khăng một mực yêu nàng.


Chậm rãi vặn ra nắp bình, một luồng gay mũi mùi vị nồng nặc xông lên, xông vào trong lỗ mũi, ta nôn khan một tiếng, đổ ra một ít vào nắp 1605, đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.


"Con mẹ nó ngươi làm gì thế!" Bỗng nhiên một khối viên gạch bay tới, chuẩn xác không lầm đập vào trên mu bàn tay của tôi. Thuốc trừ sâu vẩy ra đầy đất.


Mẹ kiếp, cái này làm tôi đau , cảm giác đều tạp gảy xương, tôi quay đầu nhìn lại, bác Hải đầy mặt tức giận nhìn chằm chằm tôi.


Hòa!


Tôi đã từng nắm viên gạch ném bác một lần, bác hiện tại cũng nắm viên gạch ném tôi một lần, xem như là hòa nhau rồi.


Ta nói: bác Hải, hay là bác cảm thấy con người của cháu không chí khí, nhưng cháu đã gần như sụp đổ, bác cũng nói, muốn biết rõ bí mật của bà Phùng , cũng chỉ có thể trở thành người chết, cháu tin tưởng rằng Cát Ngọc liền trốn ở trong nhà bà Phùng , cháu nhớ nàng, cháu nghĩ tìm nàng.


Bác Hải tuy rằng đầy mặt tức giận, nhưng sững sờ, nói: ai nói với ngươi chết rồi mới có thể đi vào nhà bà phùng ?


Tôi cũng sững sờ, nói: tối hôm qua bác gởi tin nhắn nói cho cháu biết a.


"Tối hôm qua tao bị người theo dõi, làm sao có thời giờ gởi tin nhắn ngươi!"


Bác Hải nói xong câu đó, tôi cả người chấn động, đột nhiên một bước dài chạy tới, lục ra điện thoại di động của bác Hải liền tra xét, bên trong cũng không có ghi chép tin nhắn, nhưng tin nhắn là hoàn toàn có thể xóa .


"Bác nói cháu tiểu tử này, đầu bị cái mông lừa kẹp rồi đúng không? Hôm nay đi phòng khách sạn tìm cháu, người ta nói cháu đã sớm lui phòng, sau đó nhìn thấy tin nhắn, cháu muốn tự sát, bác mẹ kiếp gọi cho cháu 10 nghìn cuộc gọi, cháu chính là không bắt máy, cháu có ý gì?"


Tôi lại là cả kinh, đang muốn nói chuyện, bác Hải duỗi ngón tay ra, chỉ vào mặt tôi, nói: cháu câm miệng cho lão tử! Để lão tử nói xong!


"Lão tử giúp ngươi, cứu ngươi, là bởi vì ngươi tiểu tử này thiện tâm, đáng giá giúp, hiện tại ta lại phát hiện ngươi là 2B(3) chứ?" Bác Hải cơ hồ là hung hăng mắng tôi.


Tôi không dám hé răng, mở ra ghi chép cuộc trò chuyện với bác Hải trên điện thoại di động vừa nhìn, tôi vô cùng chấn động, trong đầu vang lên ong ong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.


Bác Hải gọi cho tôi hàng chục cuộc gọi!


Tín hiệu di động của tôi vẫn mạnh, nhưng chính là không nhận được bất kỳ một cuộc nào!


Tôi lấy ra điện thoại của mình, vội vàng đưa cho bác Hải, nói: bác Hải, bác trước tiên đừng nóng giận, bác xem một chút, trên điện thoại của cháu một cuộc gọi đến cũng không có.


Bác Hải cả giận nói: con cặc biết có phải chính ngươi xóa rồi không!


Tôi lại mở ra tối ngày hôm qua bác Hải gửi cho tôi tin nhắn, bác Hải vừa nhìn, nhất thời không mắng, sắc mặt đều đen rồi.


"Những tin nhắn này, không phải bác gửi!" Bác Hải kiên định nói.


Cánh tay của tôi lần thứ hai bắt đầu run, tôi thậm chí cảm giác thân thể mình cũng bắt đầu xụi lơ , cái này quỷ, lại vẫn là luôn tìm biện pháp giết ta!


Tin nhắn không phải bác Hải gửi, tất nhiên chính là vẫn ẩn núp ở sau lưng cái kia quỷ gửi! Chẳng lẽ, tối ngày hôm qua bác Hải cùng ta đánh cờ bằng mồm, cũng là bị quỷ nhập , sau đó giả vờ mê hoặc? Dễ khiến cho tôi tin là thật?


Tôi vội vàng hỏi dò bác Hải, liên quan với chuyện tối ngày hôm qua, bác Hải nói rõ rõ ràng ràng, nói cách khác, bác Hải cùng tôi tán gẫu, cùng tôi đánh cờ bằng mồm, đều là bản thân bác, nhưng bác đi rồi, những tin nhắn kia không phải bác gửi!


Hơn nữa bác Hải ngày hôm nay sau khi nhận được tin nhắn tôi tự sát, gọi điện thoại cho tôi, gọi hàng chục cuộc, toàn bộ đều bát thông.


Nhưng tôi bên này, một cuộc gọi đến nhắc nhở đều không có, tôi làm sao bắt?


Tôi nghiến răng nghiến lợi, nói: cháu lại trúng kế! Cái này quỷ cho cháu hạ nguyền rủa, không có giết chết cháu, đây là một kế không được lại ra kế khác!


Bác Hải tức giận cũng chầm chậm tiêu tán, biết tôi khả năng bị quỷ dẫn vào bẫy, may mà vẫn còn sống, bác Hải tìm được rồi ta.


"Đúng rồi, bác Hải , tối ngày hôm qua, sau khi bác nhìn thấy bà Phùng, vì sao lại thay đổi như vậy? Lẽ nào bác biết bà ta?"


Bác Hải một cước đá ngã lăn bình 1605 này, lôi kéo tôi đi xuống đê, đồng thời nói với tôi: có thể xem như nhận thức, cũng có thể coi như không quen biết.


"Này đến tột cùng là quen biết, còn là không quen biết a?"


(1): như được quỷ thần chỉ dẫn, làm những việc àm trước đó mình không có ý định làm


(2) : đứa con bất hiếu tội lớn nhất là không có con cái


(3) : kẻ ngốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play