Tôi lại hít một hơi cảm giác mùi vị rất giống với thuốc lá Thủy Tinh Cung , bởi vì khi còn bé tết đến đốt pháo đều là bắt chước dáng vẻ người lớn châm một điếu thuốc, lúc sắp tắt liền hút hai cái, tôi mơ hồ cảm giác mùi vị là gần như!
Tôi ngồi ở bên giường sững sờ cẩn thận nhớ lại chàng trai mà đưa thuốc lá cho tôi kia nghĩ thầm cái tên này là từ đâu có loại thuốc lá này? Chẳng lẽ là bố anh ta cất chứa? Nhưng thuốc lá vật này đừng nói để mười mấy năm để mấy tháng đều sẽ mốc mọc lông.
Chẳng lẽ bây giờ còn có một vài con buôn sản xuất đồ giả, cố ý chế tạo ra những thuốc lá ngừng sản xuất này? Nghĩ như vậy, cũng không đúng , làm giả thuốc lá đều là giả loại thuốc giá cao như Trung Hoa, Ngọc Khê, Phù Dong Vương , ai giả loại hàng rẻ tiền này chứ?
Việc này tôi không nghĩ ra.
Ngày thứ hai, vẫn là như ngày thường , 12 giờ khởi hành lần này không gặp phải chàng trai cho điếu thuốc lá kia liên tiếp lái mấy ngày cũng không lại gặp anh ta.
Mà buổi tối sau khi lái xe về, Trần Vĩ có lúc còn chưa ngủ liền sẽ lôi tôi đi uống hai chén, chuyện liền như thế bình thản đi qua nhưng liền ở thứ sáu tuần thứ hai tôi lại lần nữa gặp phải bé gái không có tiền ngồi xe kia .
Sau khi cô bé lên xe hỏi: Chú ơi, nếu như cháu không có tiền, chú có cho cháu ngồi xe không?
Nhìn dáng dấp tuổi cô bé chừng mười ba tuổi , hơn nữa bộ trang phục này không giống như là đứa nhỏ nhà nghèo khổ khả năng là cha mẹ quản giáo nghiêm bình thường không cho tiền tiêu vặt lại hoặc là chính mình tham ăn lấy tiền ngồi xe về nhà đều mua đồ ăn vặt.
Tôi nói được, chú lại mời cháu một lần.
Liền như thế lái một tháng, tôi phát hiện mỗi khi đến thứ sáu cô bé này đều sẽ đúng giờ lên xe ở trạm thành Mị Lực này , hơn nữa trên người chưa từng có tiền mỗi một lần đều vô cùng đáng thương hỏi tôi , nếu như không có tiền có cho cô bé ngồi xe hay không .
Lại một lần trên xe không có hành khách chỉ có bé gái hai chúng tôi , tôi nói: Như vậy đi, cháu cười với chú một cái, chú mời cháu ngồi xe được không?
Tôi cảm giác trẻ con liền muốn tinh thần phấn chấn một chút, nghiêm mặt nhiều không tốt, nụ cười cảm động thế giới, nụ cười là ngôn ngữ thông dụng trên thế giới này .
Ai biết bé gái chất phác lắc lắc đầu, trên mặt căn bản không có một tia biểu cảm.
Khả năng cô bé không thích cười đi.
Lần này trên xe không có mấy người tôi từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy bé gái kia sau khi lên xe liền đứng ở trên hành lang, bên cạnh có thật nhiều ghế trống nhưng cô bé chính là không ngồi.
Trần Vĩ đã nói không ở điểm dừng không thể đỗ xe, tôi thả chậm tốc độ một chút quay đầu nói: Cô bé, nhiều chỗ trống như vậy cháu ngồi lên ghế đi nhưng đừng ngã xuống.
Cô bé nhìn tôi không nói một lời, tôi lại nói vậy cháu vịn tay nắm được không?
Hành khách trên xe nếu như xảy ra chuyện tài xế và nhân viên bán vé là muốn chịu trách nhiệm.
Cô bé lúc này mới thò tay nắm lấy cây cột sắt trong buồng xe , trong lòng tôi ngược lại cũng có chút an ổn thầm nghĩ cô bé này thật là quái lạ nhiều ghế trống như vậy làm sao không ngồi?
Chẳng lẽ, cô bé bị bệnh trĩ? Ngồi xuống đau mông?
Trong đầu mới vừa nổi lên ý nghĩ xấu xa này tôi liền dùng sức lắc lắc đầu, bé gái nhà người ta mới mười mấy tuổi, tuổi nhỏ như thế tại sao có thể bị bệnh trĩ.
Liên tục lái hai tháng mỗi khi đến thứ sáu, tôi đều sẽ đúng giờ ở trạm thành Mị Lực này gặp phải bé gái, cô bé chưa bao giờ mang tiền, sau đó lúc tôi lái xe về phòng ở tổng trạm cùng Trần Vĩ uống rượu tán gẫu nói tới việc này.
Ai biết tôi vừa mới nói sắc mặt Trần Vĩ liền đổi anh ta nhỏ giọng hỏi tôi : Cô bé kia có phải là mỗi thứ sáu đều ngồi tuyến xe cuối đúng không?
Tôi nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: Đúng vậy chưa bao giờ đem tiền, hơn nữa mặc kệ có ghế trống hay không cô bé đều không ngồi lên ghế liền đứng giữa buồng xe tôi đề nghị chúng ta thêm nhiều tay vịn hơn một chút tăng cường an toàn hành khách anh Trần anh thấy có được không?
Trần Vĩ uống hơi nhiều giờ khắc này híp mắt, cười có nhiều có thâm ý nói: Không cần phải để ý đến cô ta, cô ta không có tiền, liền để cô bé vẫn ngồi đi, không có chuyện gì.
Tôi gật gật đầu, cạn chén với Trần Vĩ một cái sau đó lại nói: Có điều cô bé này thật là quái lạ, tôi mời cô bé ngồi nhiều lần xe buýt như vậy muốn cô bé cười với tôi , cô bé đều không hiện ra một tia biểu cảm.
Rầm một tiếng, sau khi Trần Vĩ nghe xong lời tôi , ly rượu một lần trong tay trực tiếp rơi xuống dưới đất, rượu trắng vãi đầy đất, anh ta vội vàng khom lưng đi nhặt cái chén, miệng đầy mùi rượu nói với tôi : Ôi chao chú em, cậu nhưng đừng lại nói lời này với cô ta nữa, cô ta chính là muốn cười với cậu, cậu cũng đừng để cho cô ta cười, hiểu chưa?
Trần Vĩ hình như là uống nhiều rồi, lúc nói chuyện đều mắt say lờ đờ lim dim, nhưng tôi không uống nhiều tôi truy hỏi : Anh Trần vì sao vậy?
Trần Vĩ nằm nhoài lên trên bàn, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, vậy mà liền ngủ như thế .
Tôi lay anh ta nhiều lần, anh ta nói lầm bầm xem ra say không nhẹ, dìu Trần Vĩ đến ký túc xá của anh ta tôi cũng đi nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai rời giường đã là buổi trưa rồi, tối hôm qua uống hơi nhiều, đau đầu, lúc đến căng tin ăn cơm đều mơ mơ màng màng mới vừa bưng cơm ngồi xuống liền nghe thấy hai người phụ nữ hàng sau khe khẽ nghị luận nói: Mau nhìn, mau nhìn, đây chính là tài xế xe buýt tuyến 14 mới tới.
Một người khác mang theo một luồng cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác nhỏ giọng nói: Mới vừa đi một ông già lại tới một kẻ gan lớn, chàng trai này nên cũng rất thiếu tiền đi.
Hai người phụ nữ này đều là nhân viên bán vé trên xe buýt tuyến 69 bình thường tôi rất ít ăn cơm ở căng tin tình cờ gặp bọn họ một hai lần nhưng ý tứ trong lời nói của họ tôi liền không hiểu rồi.
Tôi liền là nhận lời làm tài xế xe buýt tuyến 14 mà thôi, này cùng gan lớn nhỏ có liên quan sao?
Phải, tôi thừa nhận tính an toàn của xe buýt kiểu cũ tuyến 14 quá kém nhưng đêm hôm khuya khoắt lái xe tôi thả chậm tốc độ không là được rồi sao?
Tôi cũng không để ý lời nói của bọn họ chỉ là quay đầu lại nhìn bọn họ một cái bọn họ lập tức giả bộ dáng vẻ chăm chú ăn cơm.
Mười hai giờ khuya, tôi đúng giờ từ văn phòng xuất phát, lúc xe lái đến trạm Tôn Gia Loan này, một người trung niên ước chừng 50 tuổi lên xe sau khi chú ta bỏ tiền vào không trực tiếp đi tới chỗ ngồi phía sau mà là trước tiên lễ phép cười với tôi .
Tôi gật đầu , đồng dạng mỉm cười lại.
Lúc xe tuyến cuối 14 chạy đến thành Mị Lực, xe còn vẫn chưa tới gần trạm dừng thật xa tôi liền nhìn thấy bé gái với vẻ mặt chất phác liền ở lúc tôi sắp tới gần trạm đỗ xe bỗng nhiên thùng xe phía sau truyền đến một tiếng: Đừng dừng xe!
Tôi sững sờ quay đầu nhìn về phía sau nói chuyện với tôi chính là chú trung niên hơn 50 tuổi , dáng người chú ta không cao, nhiều lắm 1 mét 65 còn có chút hói đầu.
"Chú ơi, này là trạm bình thường làm sao không thể đỗ xe chứ?" Nói xong, tôi liền chuẩn bị dừng xe ở trạm thành Mị Lực này .
Ai biết ông chú kia vậy mà trực tiếp từ chỗ ngồi lao đến đầy mặt tức giận nói với tôi : Không thể dừng lại! Tiếp tục lái ,chàng trai cậu nghe tôi không sai!
Lúc nói chuyện, tên kia dĩ nhiên trực nhận đi qua nắm lấy tay lái của tôi còn đưa chân qua đạp cần ga nhìn một loạt động tác hộp số, đạp cần ga, nắm vô-lăng của chú ta hầu như là làm liền một mạch, tôi cảm giác chú ta khẳng định là một tài xế già lái xe quanh năm, hơn nữa cũng hiểu rõ loại xe buýt Lam Tinh kiểu cũ này.
Kết quả, xe còn chưa tới trạm thành Mị Lực liền trực tiếp một hơi vọt qua tôi quay đầu lại rống to với chú ta : Chú đây là nhiễu loạn trật tự công cộng ! Nếu như nhận được khiếu nại của hành khách tôi sẽ bị phê bình!
Chú trung niên nói: Chó má, thằng nhóc Trần Vĩ kia dám phê bình cậu thử xem?
Vừa nghe lời này của chú ta tôi sửng sốt một chút, chú ta còn nói: Trước đây tôi chính là lái chiếc xe này cũng là làm ca đêm, lái một chuyến xe cuối , chàng trai, cậu nghe tôi liền không sai lại gặp phải cô bé kia đừng cho cô ta lên xe là đúng rồi.
Tôi nghi hoặc, hỏi: Bé gái không mang tiền mà thôi, tội gì tuyệt tình như thế đi.
Chú ta xem thường nhìn tôi một chút, nói: Người trẻ tuổi chính là như vậy, cái gì đều không để ý dù sao cậu nếu là lại làm cho cô ta lên xe, cậu liền sẽ có phiền toái lớn!
Tôi lại hỏi phiền toái lớn gì?
Chú ta không lại để ý đến tôi không nói một lời trở lại chỗ ngồi, việc này khiến cả đầu óc tôi mơ hồ như lọt vào trong sương mù.
Lúc xe buýt quay về thành Mị Lực bé gái kia còn ngây ngốc đứng ở dưới biển trạm xe buýt , tôi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn cô ta một cái, cô ta liền đứng tại chỗ không nhúc nhích cười với tôi.
Tôi nhớ rất rõ ràng hết thảy chuyện quái dị chính là từ ngày đó bắt đầu, sớm nhất là tôi làm mất ví tiền sau đó tìm thấy ví tiền ở trên ghế ngồi hàng sau cùng của xe buýt vẫn là lúc đồng nghiệp vệ sinh xe buýt phát hiện.
Lúc đó cô nhân viên quét dọn đưa ví tiền cho tôi khiến tôi xem xem thiếu tiền hay không, tôi vừa lộn ví tiền sắc mặt đều thay đổi.
Tiền không thiếu nhưng lại nhiều ra một tấm thẻ căn cước!