Lão tổ nói: liền một, làm sao vậy?
Nếu liền một, vậy này nhưng là không đúng!
Tôi từ trong khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài rất xác định Lạt Ma đứng trong mặt tuyết đi về phía chúng tôi kia chính là người vừa nãy nói chuyện với chúng tôi .
Tôi chỉ vào khe hở cửa sổ để lão tổ xem. Lão tổ thò đầu, híp mắt nhìn quả nhiên cũng là ngây ngẩn cả người.
"Lẽ nào. . ." Lão tổ trong miệng thầm thì một câu, không lại nói nữa.
Lão Lạt Ma đến trước cửa lớn lầu tháp chín tầng , ông ấy lần thứ hai nhẹ gõ cửa, sau khi chờ tôi mở cửa phòng hỏi: cao tăng, ngài không phải lên lầu sao?
Lão Lạt Ma cười cười nói: Đúng vậy, ta vừa nãy lên lầu.
Lão tổ hai chúng tôi đi theo lão Lạt Ma, mãi cho đến cạnh lò lửa, vừa mới ngồi xuống đến, lão tổ liền hỏi: vật kia ta có thể lấy đi sao?
"Xem ra, vẫn chưa thể." Lão Lạt Ma trả lời rất trực tiếp.
Trong phòng lại lần nữa lâm vào trong yên tĩnh, trong ánh mắt lão tổ dần dần tràn ngập thất vọng. Bi phẫn (bi thương + phẫn uất), bất đắc dĩ, tôi rõ ràng nhìn thấy, cánh tay hắn đều đang nhẹ nhàng run run, lại như mắc chứng tổng hợp Parkinson, tôi biết hắn nhất định là bị tức rồi.
"Lão bằng hữu, không có biện pháp khác sao?" Nhận thức lão tổ lâu như vậy, tôi lần đầu tiên nghe được trong giọng nói của hắn có chứa mùi vị cầu xin quả thật để tôi khiếp sợ không thôi.
Lão Lạt Ma lấy ra bánh xe cầu nguyện ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đong đưa, trong miệng lẩm bẩm một vài thần chú tôi nghe không hiểu, trong phòng lại lần nữa yên tĩnh lại, mắt thấy ngọn lửa trong lò lửa dần dần nhỏ đi, tôi đứng lên, nhét vào mấy que củi.
"Hỏa liên (hoa lửa) nở hoa, băng xà (rắn bằng băng) múa ,khi linh hồn có thể chịu đựng thống khổ của người sống, Thiên Địa (trời đất) tự mở." Lão Lạt Ma lẳng lặng nói ra một câu này, sau đó không lại lên tiếng.
Lão tổ nói với tôi : đồ đệ, ngươi đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút đi.
Tôi biết, lão tổ đây là rõ ràng nghĩ đẩy tôi tránh ra, không cho tôi quấy rầy Lạt Ma hai người họ nói chuyện.
Tôi nói được, sau đó liền rời đi bên bếp lò lửa ,chú com lê, bác Hải. Ông Nhị, túi ngủ của ba người bọn hắn liền trải ở góc Đông Nam, diện tích lầu tháp tầng một vô cùng lớn , ít nói cũng phải có mấy trăm mét vuông, chúng tôi một đám người chen ở góc Đông Nam ngủ là không thể nghe được hai bọn họ nói chuyện.
Chờ lúc tôi đi qua, ba người bọn họ còn chưa ngủ ,lúc này đang chống đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Chú com lê nói: tôi khả năng đã chết.
Tôi trải xong túi ngủ đồng thời hỏi chú ấy: làm sao có thể? Chú đây không phải sống rất tốt sao? Hơn nữa lúc vào núi, chú cũng không có nói chuyện đi?
Chú com lê nhìn ba người chúng tôi , liếc nhìn một vòng, cẩn thận từng li từng tí một cởi cúc áo sơ mi của mình ra nói: Mọi người xem.
Vừa nhìn thân thể chú com lê, tôi không khỏi kinh hãi, bắp thịt trước ngực hắn, bắp thịt mơ hồ biến thành đen, hơn nữa chính đang từ từ biến ít đi.
Loại biến ít này không phải thối rữa là trực tiếp không nhìn thấy bắp thịt giống như là những bắp thịt kia biến mất không thấy. Tôi đều có thể xuyên thấu qua vết thương, nhìn thấy hai mảnh lá phổi một lên một xuống trong cơ thể chú com lê !
"Ông Nhị, ông có sao không!" Tôi nắm lấy tay ông Nhị căng thẳng mà nhỏ giọng hỏi.
Ông Nhị vỗ vỗ mu bàn tay tôi nhỏ giọng nói: không sao, ông tạm thời còn không có bất kỳ bệnh trạng gì.
Tôi nhìn về phía bác Hải, bác Hải từ đầu đến cuối đều nằm trong túi ngủ, lộ đầu ra nhìn chúng tôi nói chuyện, bác ấy cũng không lên tiếng .
"Bác Hải, bác có sao không?" Tôi nhỏ giọng hỏi bác ấy.
Bác Hải không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nói: bác Hải, đừng cứ nhìn cháu thế, thân thể bác có sao không?
Bác Hải còn là không nói chuyện, ánh mắt liền trừng trừng nhìn tôi.
Tôi cười nói: bác Hải bác nhìn gì đây? Hai ta lại không phải chơi trừng mắt, thân thể bác đến cùng có sao không?
Ngay trong nháy mắt tôi cười nói ra câu này, chú com lê, ông Nhị ba người chúng tôi gần như cùng lúc đó cả kinh, không đúng! Xảy ra vấn đề rồi!
Tôi một bước xa vọt đến trước mặt bác Hải , mới vừa dùng sức đẩy vai bác Hải , thân thể của bác ấy rầm một tiếng liền như một căn gỗ cứng trực tiếp lật nghiêng qua mà động tác và dấu tay của bác ấy cùng với vẻ mặt trên mặt đều không có bất kỳ biến hóa nào liền như cả người từ lâu cứng đờ!
Tôi nắm lấy tay bác Hải mới vừa sờ liền phát hiện không có bất kỳ nhiệt độ nào, ngón tay bác Hải đều đã biến cứng đờ rồi, tôi căn bản đều không thể bẻ ra!
"Bác Hải làm sao đột nhiên chết rồi? !" Tôi trợn to mắt khó có thể tin tưởng được bác Hải mới vừa rồi còn khỏe mạnh làm sao đột nhiên liền chết rồi.
Chú com lê và ông Nhị cũng là một mặt mờ mịt, hai người căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Bởi chúng tôi bốn người nằm ở góc Đông Nam trong phòng , trung gian có một chỗ lan can bằng gỗ, che chắn bóng dáng của lão tổ và Lạt Ma . Lời mà mấy người chúng tôi nói, chuyện đã làm, lão tổ và Lạt Ma không nhìn thấy.
Lời mà lão tổ và Lạt Ma nói, chuyện đã làm, chúng tôi bốn người cũng không chú ý tới.
Giờ khắc này tôi đứng lên, nhìn về phía bếp lò lại phát hiện lão tổ và Lạt Ma dĩ nhiên đồng thời biến mất không thấy, trong phòng yên tĩnh giống như là hai người họ từ trước đến giờ đều chưa từng xuất hiện.
Tôi dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cảm giác đau đớn vẫn có, hẳn không phải là ảo giác.
Nhưng nếu như không phải ảo giác, trong mấy phút ngắn ngủi, bác Hải liền chết rồi?
"Mau nhìn ngón tay của hắn!" Ông Nhị híp mắt, nhìn chằm chằm tay phải của bác Hải .
Giờ khắc này bác Hải ngửa mặt lên trời, tay trái mở ra như là đang chống đỡ mặt đất. Ngón trỏ tay phải uốn cong hiện hình móc câu chỉ về mặt của mình.
"Ý của bác Hải là để chúng ta nhìn mặt bác ấy sao?" Chú com lê hỏi.
Tôi ngồi xuống trước đầu bác Hải, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt bác Hải ,nhìn đã lâu cũng không phát hiện ra đầu mối gì, giờ khắc này trong lầu tháp chín tầng an tĩnh lạ kỳ, lão tổ và Lạt Ma cũng không biết đi nơi nào, chỉ còn dư lại ba người sống chúng tôi .
Nghiêm ngặt mà nói, là một người chết, một người sống, một người khác xem như là xác sống .
Ông Nhị cũng nhìn chằm chằm mặt bác Hải, nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên nói với tôi : không đúng, A Bố, cháu một lần nữa lật xác chết lão Hải qua, đặt hắn thành tư thế lúc sắp chết vừa rồi!
Ông Nhị nhắc nhở như thế, tôi vội vàng ôm xác chết cứng đờ của bác Hải để bác ấy nằm dưới đất, vừa đặt xuống như thế lập tức liền nhìn ra đầu mối.
Tay trái bác Hải là chống đỡ dưới đất, mà ngón trỏ tay phải bác ấy uốn cong chỉ hướng cũng không phải là mặt mình mà là lầu tháp chín tầng trên đỉnh đầu !
"Ý của bác Hải là nói khiến chúng ta đi lên xem một chút?" Tôi mới vừa hỏi xong câu này, chú com lê vỗ đầu một cái nói: tôi biết rồi, vấn đề nhất định là ở đây, lúc cậu và Lão tổ chờ đợi Lạt Ma, bác Hải đã từng dẫn tôi lên lầu tháp chín tầng.
"Cái gì?" Tôi trừng mắt hỏi.
Chú com lê có chút lúng túng, chú ấy nói: bác Hải không tin lão tổ, nhất định muốn đi lên xem một chút, bác ấy lôi tôi cùng đi, bất quá tôi là đi tới một nửa cầu thang liền trực tiếp xuống rồi, mà bác ấy trực tiếp lên lầu hai, có điều không một hồi liền xuống rồi sau khi xuống một câu cũng không nói, kết quả. .
Kết quả, bác Hải sau khi đi qua lầu trên liền chết rồi!
Tôi âm thầm khiếp sợ đồng thời, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tầng gác phía trên, bên trên lầu tháp chín tầng này đến cùng đặt thứ gì? Liếc mắt nhìn liền phải chết?
Chú com lê chỉ là đi rồi một nửa lộ trình, còn chưa tới lầu hai, thân thể liền bắt đầu thối rữa, thứ trong lầu hai này đến tột cùng lợi hại nhường nào?
Tôi nói với ông Nhị: ông Nhị, ông tuyệt đối đừng mạo hiểm, ông liền ở chỗ này, bản thân cháu đi lên xem xem.
Ông Nhị kéo cánh tay tôi nói: đừng đi! Ngộ nhỡ cháu nếu như đi rồi không về được, vậy ông trong lòng cả đời này đều áy náy!
Nhưng bây giờ bác Hải đã chết, linh hồn của bác ấy ở đâu tôi còn không biết, lão tổ đã nói, người chết ở núi Thiên ,linh hồn là sẽ vĩnh viễn tồn tại, nhưng chính là không ra được khỏi núi Thiên .
Thứ hai, thân thể chú com lê bắt đầu thối rữa, cũng không biết chú ấy lúc nào sẽ chết đi, nếu như đi lầu trên có thể tìm tới cách giải quyết, vậy cũng tốt, mạo hiểm là khẳng định, này không có cách nào.
"Nếu không cháu chờ lão tổ sau khi trở về, kéo theo lão tổ cùng đi xem xem?" Tôi nhỏ giọng hỏi ông Nhị, nhưng chưa kịp ông Nhị nói chuyện, tôi liền lại nói một câu: ai, cái này khẳng định cũng không thể thực hiện được, lão tổ đoán chừng sẽ không đi lên, lúc hắn hỏi Lạt Ma muốn đồ vật hoàn toàn có thể chính mình đi lên nhưng hắn lại không nhúc nhích.
Bầu không khí lúc này rất căng thẳng, bác Hải đã chết, chú com lê gần chết, ông Nhị chưa chết, mà tôi thì cái gì đều không có, tôi ngay cả linh hồn đều không tính nhiều lắm xem như là một đoàn tín ngưỡng và niềm tin.
"Không được, cháu nhất định phải đi lên xem xem, ông Nhị ông chờ cháu, cháu nhất định có thể trở về, cháu có mắt quỷ!" Không nói những cái khác, dù cho vì sự an toàn của mạng sống ông Nhị , tôi cũng phải đi lên xem xem, lão tổ và Lạt Ma thần bí biến mất, để tôi cảm thấy sự tình bắt đầu không được bình thường.
Bánh xe quay để cầu nguyện