Lão tổ đầu cũng không quay lại nói: chuyện gì? Ngươi nói xem.
Tôi nói: Bức Thiên Diễn, thứ đồ này thật là giả?
Lão tổ rất tự nhiên nói: đương nhiên là thật, bức tranh này chính là huyền cơ (đạo lý huyền diệu) của mắt quỷ, do cao nhân vẽ, người bình thường không hiểu thấu.
Nói tới đây, lời nói của lão tổ liền không khớp với ông Nhị, lời hai người nói, tôi không rõ đến cùng ai là giả ai là thật.
Có điều, tôi còn là tin tưởng ông Nhị .
Dù sao hành giả Nhiên Tâm quá kỳ quái nếu như nói cho tôi một quả tim Phật tại sao sẽ cho tôi ở nơi đẫm máu đây? Tim Phật không thể nào sẽ ở nơi kiểu này sinh ra chứ?
Hành giả Nhiên Tâm từng nói với tôi về bức Thiên Diễn, lão tổ cũng từng nói về bức Thiên Diễn, nếu như bức Thiên Diễn là giả ,lão tổ kia chính là thông đồng cùng một giuộc với hành giả Nhiên Tâm lừa gạt tôi.
Bởi vì hành giả Nhiên Tâm đã từng nói, để tôi nghe lời lão tổ , không cần làm trái ý tứ của lão tổ bây giờ suy nghĩ, hành giả Nhiên Tâm sẽ là tiểu đệ của lão tổ phải không ? Bằng không thì hắn làm sao vẫn không chịu đi ra thấy tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi mấy người liền đi ra trạm xe buýt, một đường này ngồi đến đau cả mông.
Chú com lê nói: ăn chút thứ gì đi, đói bụng rồi.
Lão tổ chính mình không đói bụng, nhưng chúng tôi bốn người nhưng là người bình thường, chúng tôi sẽ đói bụng , chúng tôi cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, lão tổ nói: tùy ý, đừng chậm trễ quá nhiều thời gian rồi.
Nói xong, lão tổ chỉ vào một quầy hàng nhỏ bên cạnh trạm xe nói: Các người đi chỗ đó ăn, ta đi làm ít chuyện, một hồi trở về.
Đây là một loại giọng điệu mệnh lệnh nhưng đối với tôi mà nói, không có bất kỳ mẹ nó tác dụng.
Chúng tôi ngồi ở trước quầy hàng mà lão tổ chỉ định, một người tới một bát mì thịt dê lớn, mùi vị cũng không tệ lắm ,quầy hàng nhỏ mùi vị lớn (ngon). Chúng tôi bốn người ăn còn thật hài lòng.
Ngay ở lúc đang ăn cơm, bác Hải bỗng nhiên nhỏ giọng nói : A Bố, lần này cháu tốt nhất không cần theo lão tổ đi hang rồng núi Thiên.
Thanh âm của bác Hải rất cảnh giác, lúc nói chuyện khóe mắt dư quang còn liếc nhìn bốn phía lướt nhìn một vòng.
Tôi hỏi: tại sao? Cháu đã đáp ứng lão tổ đi hang rồng núi Thiên rồi.
"Hang rồng núi Thiên, người sống không vào được ." Ở xác định không ai nghe trộm chúng tôi, bác Hải nhẹ giọng nói.
Không riêng gì tôi, liền ngay cả ông Nhị bên cạnh và chú com lê chếch đối diện đều ngây ngẩn cả người.
Chú com lê trước tiên hỏi: người sống không vào được? Kia lão tổ có thể vào sao?
Bác Hải vẻ mặt hốt hoảng, thở dài nói: tiên sư đã từng cảnh cáo ta, trong hang rồng núi Thiên chôn dấu một bí mật lớn là bí mật lớn liên quan tới phái chúng ta cũng có quan hệ với mắt quỷ nhưng nếu muốn phá giải bí mật này, phải là chết rồi mới có thể đi vào.
Tôi chợt nhớ tới chú Quỷ, chú Quỷ đã từng treo ở căn phòng dưới tầng hầm Dân quốc một phó đồ án tròng mắt, tôi bây giờ còn không xác định kia là bức Thiên Diễn hay không . Nếu như phải, chú Quỷ nên sẽ lập tức giao cho lão tổ.
Nhưng lão tổ sau khi biết tôi từng thấy hành giả Nhiên Tâm cố ý hỏi tôi chuyện liên quan tới bức Thiên Diễn, nói cách khác, bức tranh sơn dầu tròng mắt này trong tay chú Quỷ cũng không phải là bức Thiên Diễn.
Chú Quỷ từng nói, đó là tổ tiên truyền lại, cứ như vậy liền chứng thực lời bác Hải nói xem ra hang rồng núi Thiên và mắt quỷ quả thực có liên quan tới môn phái bọn họ.
"Vậy này là bí mật gì?" Tôi cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi.
Bác Hải lắc đầu nói: Sách cổ này chưa ghi, tiên sư chưa truyền, bác cũng không biết.
Nói thật, một chuyện này mà bác Hải nói cho tôi, hoàn toàn bóp lấy trái tim tôi cũng không có thể nói là làm tôi chán ghét, dù sao chính là trong lòng rất không thoải mái.
Ông Nhị và chú com lê tựa hồ căn bản chưa từng nghe nói tới hang rồng núi Thiên , cũng không chen lời, một lát sau, tôi nói: đi một bước tính một bước đi, bốn người chúng ta nhéo ở một khối cũng đánh không lại một cái đùi của lão tổ.
Mọi người gật đầu, biểu thị đồng ý hiện nay này cũng là không có cách nào.
Chỉ chốc lát, lão tổ trở về, hắn hai tay trống trơn, ai cũng không biết hắn làm gì rồi.
Đến trước mặt chúng tôi, lão tổ hai tay chắp ở phía sau hỏi: đều ăn no rồi chứ?
Ba người bọn họ không lên tiếng, tôi lau khóe miệng nói: ăn no.
"Ăn no liền lên đường đi." Nói xong, lão tổ dẫn đầu đi về phía trạm xe buýt.
Tôi nói: Lão tổ , ông lời này nói sao mà khó nghe như vậy cái gì ăn no liền lên đường, thật giống như chúng tôi một chuyến này chính là đi chịu chết.
Lão tổ sững sờ, quay người bật cười nói: đã quên nói rồi, lần này chính là đi chịu chết .
Ném xuống một câu nói này, lão tổ không lại nói những thứ khác, trực tiếp đi vào trạm xe buýt, tìm kiếm xe đường dài đi Tân Cương Ha mi nếu như không tìm được, chúng tôi khả năng còn phải ngồi xe lửa vỏ xanh , đến lúc đó có thể sẽ ngồi một hai ngày.
May là, chúng tôi tìm được xe đường dài đi Ha mi có điều cũng phải ngồi một ngày một đêm, đường xá xa xôi chạy đuổi gấp đến đau "bi".
Hiện tại tôi cũng chứng thực lời bác Hải nói, xem ra tiến vào hang rồng núi Thiên , thật không là một chuyện đơn giản, nhưng tôi nghĩ không rõ nếu như chúng tôi chết rồi, còn làm sao tiến vào hang rồng núi Thiên ?
Đến lúc thân thể chết ở bên ngoài, linh hồn đi vào sao?
Vậy này còn có mẹ nó dùng? Chết đều chết rồi, biết bí mật có ý nghĩa sao? Tôi cảm thấy sống mới là trọng yếu nhất đi.
Lão tổ là thân thể bất tử nhưng chúng tôi mấy cái đều là người bình bình thường thường, tôi chết một lần liền trực tiếp đánh rắm cảm lạnh (trước khi chết phải nấc rồi đánh rắm chân tay lạnh đi) rồi. Tôi còn không chạm qua Cát Ngọc, tôi còn là xử nam (chưa quan hệ bao giờ), nếu như chết như vậy, đến địa phủ còn không khiến Diêm vương gia cười đến rụng răng?
Nhưng ngay lúc suy tư như thế, tôi lại chợt nhớ tới mắt quỷ .
Đúng!
Mắt quỷ có sức mạnh xoay chuyển thời không chẳng lẽ ý tứ của lão tổ là, sau khi khiến chúng tôi chết lại đi vào, sau khi xong việc lại lợi dụng mắt quỷ khiến toàn bộ chúng tôi một lần nữa sống lại?
Nhưng mắt quỷ thứ đồ này, tính đến hiện nay ai cũng không tìm ra bí quyết, ai cũng không biết nên làm sao chủ động phát động uy lực của mắt quỷ, nói cách khác, nếu như chúng tôi chết rồi. Mắt quỷ vui khiến chúng tôi sống lại, mắt quỷ không vui, trực tiếp mặc kệ để chúng tôi thích chết ở đâu liền chết ở đâu.
Nếu như nói như vậy, chẳng phải là thiệt thòi đến nhà bà ngoại (rất thiệt, thiệt hết nhà mình rồi thiệt đến nhà bố mẹ rồi đến cả nhà bà ngoại)?
Đầu đều lớn rồi một vòng, thật lòng!
Thở dài, chúng tôi bốn người đuổi kịp lão tổ, lên xe buýt đường dài . Một đường không nói chuyện, một ngày một đêm dài dằng dặc, lúc sắp tới Tân Cương Ha mi, mọi người mới hơi hơi hoạt động một chút.
Dù là như vậy, cổ chân cũng ngồi đến ứ sưng lên rất cao, sưng liền như trẹo cổ chân.
Lúc xuống xe đã đến Hami.
Vừa xuống xe, một mùi bánh nướng áp chảo nồng đậm, mùi thịt dê nồng đậm liền chui vào lỗ mũi, ông Nhị cười nói: ăn mì một ngày một đêm rồi nếu không ăn chút xâu thịt dê đi?
Lão tổ hừ một tiếng nói: các ngươi là cả ngày liền nhớ đến ăn phải không?
Tôi vặn đầu nói:Ôi, lão tổ, ông lời này tôi liền nghe không quen rồi. Chính ông không ăn cũng không có thể trách cái bụng người khác luôn đói bụng đi? Liền giống như chúng tôi là đàn ông bình thường, ông không có công năng sinh dục, chúng tôi luôn không thể cười ông là thái giám đi?
Ông Nhị và chú com lê cùng với bác Hải ba người đều là trợn to mắt, chú com lê càng là vội vàng bịt miệng tôi chỉ lo tôi chọc giận lão tổ.
Ai biết, lão tổ đối với chuyện mình không có công năng sinh dục căn bản liền không quan tâm, hắn gật đầu nói: ừ, đồ đệ nói có đạo lý, đi, đi ăn cơm.
Chúng tôi bốn người toàn bộ trợn tròn mắt.
Hoá ra lão tổ này chính là hỉ nộ vô thường (sáng nắng chiều mưa), ai cũng không hiểu tính tình của hắn, có lúc nói chuyện bình thường bỗng nhiên liền nổi giận, có lúc chính là chế nhạo hắn vài câu, hắn trái lại liền cái rắm cũng không thả (không phản ứng gì).
Tân Cương Ha mi bên này, không nói những cái khác, xâu thịt dê đó là tuyệt đối chính tông, dê nướng nguyên con gì quả thực làm người hoa cả mắt.
Lúc ăn cơm, chú com lê nói: Gái Tân Cương này khá đẹp, lông mày rậm mắt to liền như gái Nga.
Điểm này, tôi đúng là khá tán đồng, người bên này đại đa số đều là Duy Ngô Nhĩ, và một ít dân tộc thiểu số, các cô gái đều là trông lông mày rậm mắt to, sống mũi rất vểnh, rất gợi cảm.
Nhân viên phục vụ đưa đồ cho chúng tôi chính là một cô gái Duy Ngô Nhĩ , tiếng Hán của cô ấy nói rất tốt, sau khi lên mấy lần thức ăn chúng tôi ngắn gọn nói vài câu, cô ấy nói cô ấy gọi A Y Cổ Lệ, tôi nói tên này rất có khí chất.
Cô ấy cười cười, trên mặt ép ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, còn không nói liền thật sự giống với gái Nga, hào phóng có khí chất, duy nhất có một điểm để tôi cảm thấy không quá hoàn mỹ chính là, trên người cô ấy luôn có một mùi dê nhàn nhạt...
Lúc chúng tôi đến là hơn ba giờ chiều, khách không nhiều, trong phòng ăn nhà này người cũng không nhiều, cô gái kia đang xem Hoàn Châu cách cách, lúc nhìn thấy bên trong có một cô gái dân tộc thiểu số đóng vai nhân vật, vẻ mặt trên mặt hướng tới.
Tôi cũng là không nhịn được cười bây giờ em gái nhỏ đều là mê gái như thế, đừng coi tình tiết phim truyền hình ra sao, chỉ cần có soái ca chỉ cần có mỹ nữ kia liền thích xem.
Tôi hỏi: A Y Cổ Lệ, tôi muốn hỏi một chút từ nơi này đi núi Thiên có xe ngồi sao?
A Y Cổ Lệ sững sờ, chớp hai cái mắt to ngập nước kinh ngạc nói: các ngươi hiện tại muốn đi núi Thiên ?