Ông lão nhận lấy điếu thuốc, tôi nói tiếp: " Trong thôn này trước đây có phải có một cô gái tên là Cát Ngọc? "


" Ân có, đó là con gái bà Phùng , anh hỏi chuyện này làm gì? "


Tôi nói tới tìm nàng có việc. Vừa dứt lời, ông lão kia run run, suýt chút nữa từ trên tấm phản ngã xuống.


" Tiểu cô nương kia mười mấy năm trước đã chết, bị người ta moi trái tim mà chết, anh tìm làm sao được cô ta ?" Ông lão nhìn tôi như là đang nhìn bệnh nhân thần kinh.


Tôi chấn động, trong lòng nói Cát Ngọc thật sự chết rồi sao? Vậy quãng thời gian qua nhìn thấy Cát Ngọc, chẳng lẽ là quỷ?


Hay là có hai Cát Ngọc? Một đã sớm chết, một người khác là người cùng với tôi đi xem phim? Nhưng như thế cũng không đúng, bởi vì âu phục đại thúc đã từng xem qua thẻ căn cước của Cát Ngọc, nhận định đấy chính là Cát Ngọc đã chết đi.


Ngoài ra, tôi không tin trên thế giới có thể có hai người giống nhau như đúc! Dù vậy có giống cũng không thể cùng tên, sinh ra cùng thời đại, trừ phi là sinh đôi!


Trong đầu xẹt qua một tia chớp, Cát Ngọc có phải là sinh đôi không? Tỷ tỷ chết rồi, em gái thế thân nàng?


" Ông, nhà Cát Ngọc ở đâu? "


" Ôi, anh đừng đến nhà cô ta. Từ khi cô ta chết rồi, bà Phùng như biến thành người khác. Buổi tối đi trồng rau, ban ngày thì lại ngủ, giống như mèo đêm, hơn nữa a, bà Phùng còn có một thói quen kỳ quái. "


Tôi mau mau hỏi: " Thói quen kỳ quái gì ? "


" Bà Phùng lúc ăn cơm, trên bàn nhất định sẽ để thêm một cái bát không và một đôi đũa, vừa ăn vừa lải nhải. Nói cái gì ăn nhiều một chút, ăn no vào. Ai nha, nói chung không ai dám nói chuyện với bà ta." Thời điểm ông lão nói chuyện vẫn còn sợ hãi nhìn bốn phía, chỉ lo có người nghe được.


Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn âu phục đại thúc, hắn im lặng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì. Thấy ông lão hút thuốc xong, tôi lại đưa ông ta điếu nữa rồi cùng âu phục đại thúc rời đi.


Ở trên đường, âu phục đại thúc nói: " Bà Phùng ban ngày ngủ, buổi tối đi ra vườn trồng rau, dân quê có thói quen này không ? "


Tôi gật đầu, nói: " Có, Ví dụ như trồng cây đào, cây nho, tới mùa thu hoạch sợ bị người khác trộm đi, bình thường đều ở trong vườn dựng cái lều vải ngủ luôn ở đó. "


Âu phục đại thúc lắc đầu nói hai vấn đề này không giống nhau.


Tôi cẩn thận ngẫm lại, xác thực không giống nhau. Trồng rau xanh mà thôi, không sợ bị trộm đi. Bây giờ niên đại nào rồi còn nghèo đến mức ăn không đủ no.


Tôi hỏi vậy phải làm sao bây giờ? Câu nói này tôi thật lòng hỏi, hiện tại tôi có cảm giác rất mơ hồ. Có vẻ âu phục đại thúc nói rất đúng, bởi vì tôi trước đây thường nghe lão nhân kể chuyện xưa, nói rất nhiều câu chuyện người và quỷ mến nhau nhưng cuối cùng đều không có kết quả tốt, bởi vì Âm Dương xa cách.


Cát Ngọc cũng yêu tôi, nhưng đã yêu tôi còn rời xa tôi, hay là bởi vì nàng thực sự là Quỷ Hồn ?


Âu phục đại thúc suy nghĩ một chút, nói: " Bà Phùng không phải buổi tối mới đi ra sao ? Tối đi tìm bà ta. "


Tôi hỏi: "Thôn này không phải có âm khí quấy phá sao? Buổi tối đi có an toàn không?"


Âu phục đại thúc trầm mặc chốc lát, nói: " Không biết, đến lúc đấy rồi tính."


Câu này hoàn toàn là hai tay thò vào đũng quần chơi trứng. Hắn cũng không biết có nguy hiểm hay không, vậy mà còn bảo buổi tối đi qua ?


Tuy nhiên có thể vì trong lòng tôi quá nhớ Cát Ngọc nên cũng không bận tâm nhiều như vậy. Bây giờ hai người chúng tôi đều trong bụng trống trơn, đi lên hương trấn ăn một bát cơm, nghỉ ngơi chốc lát, sau đó thì quay lại thôn Tang Hòe.


Sau khi quay lại sắc trời đã tối. Hướng đi về thôn Tang Hòe không có xe buýt, thôn này cũng quá nghèo rồi, nhất định phải đi bảy, tám dặm cuốc bộ.


Ở trên đường, âu phục đại thúc liếc mắt nhìn ánh trăng, bỗng nhiên bất thình lình hỏi tôi: " Anh đã từng chơi đùa nữ nhân chưa?"


Tôi sững sờ, nói " Thúc hỏi việc này làm gì? Có liên hệ với thúc sao? "


" Không phải, tôi muốn hỏi một chút có phải anh vẫn là thân đồng tử không ? "


Tôi gật đầu nói đúng, hắn nói vậy liền yên tâm, đêm nay sẽ không có đại sự.


Tôi có chút không hiểu, sẽ không có chuyện lớn ? Vậy khẳng định sẽ có chuyện nhỏ. Cứ như thế nghĩ đi nghĩ lại, hai người chúng tôi đã đi tới cửa thôn. Ở nông thôn không giống trong thành thị bật đèn sáng choang cả đêm. Giờ này ở nông thôn hầu như tất cả đều đã ngủ.


Ở đầu cửa thôn có một con lừa già đang ngủ bên gốc cây khô, lẳng lặng nằm tại chỗ. Thỉnh thoảng vung đuôi lên xuống, mí mắt đã khép, nhìn dáng vẻ hẳn đã ngủ rồi.


Âu phục đại thúc nhỏ giọng nói: " Lừa già không có phản ứng kịch liệt hẳn là âm khí đã tan, chúng ta mau đi. "


Vừa dứt lời, tôi còn chưa kịp đi theo, bỗng nhiên phía bắc cửa thôn, trong một bụi cỏ truyền đến tiếng vang. Tôi cùng âu phục đại thúc đều ngẩn ra nhìn về hướng bụi cỏ.


Chỉ thấy trong bụi cỏ lay động, đung đưa qua lại, như là có vật gì đó ở trong bụi cỏ vừa chạy, tôi nhỏ giọng nói: " Có phải rắn không? "


" Không phải, khi rắn bò sẽ không đi vào cỏ dại." Vừa xong câu, đột nhiên trong bụi cỏ chạy ra mấy chục con chuột lông xám to nhỏ!


Con chuột đầu đàn to cũng gần bằng một con mèo trưởng thành. Tôi kinh ngạc nói: " Con chuột đầu đàn này sao lại to như vậy ? "


Trước đây tôi từng công tác ở Quảng Châu, chuột ở đó rất lớn. Đồng sự nói do Quảng Châu khí trời nóng bức, thích hợp cho động vật sinh sống.


Ở bên trong tiểu thôn này dĩ nhiên lại nhìn thấy con chuột to bằng con mèo trưởng thành, hơn nữa quỷ dị nhất là mấy chục con chuột này thành bè thành lũ chạy ra ngoài thôn, căn bản không sợ hai chúng tôi mà chạy thẳng qua chân.


Có câu nói gọi là: Chuột chạy qua đường người người gọi đánh. Chuột thiên tính là sợ người, nhưng những con chuột này dĩ nhiên trắng trợn chạy qua người chúng tôi, có vẻ rất vội vã, chuyện gì xảy ra thế này?


Tôi nhìn về phía âu phục đại thúc, hắn lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết, đồng thời nhỏ giọng nói: " Chuột không sợ người, chắc chắn có chuyện khác thường! Chúng ta cùng đi lên xem một chút. "


Hai người chúng tôi đi về hướng đám chuột chạy tới, liền thấy đám chuột kia được chuột đầu đàn dẫn đi như một làn khói chạy đến bên cạnh tòa mả mới chôn cất ngày hôm nay.


Mấy chục con chuột quây xung quanh toà gò đất phần mộ, chân sau đứng thẳng, chân trước để trước mặt, đuôi cuộn vào!


Âu phục đại thúc hoảng sợ nói: " Chuột thắp hương! "


- " Chuột thắp hương là cái gì ?"


Không đợi âu phục đại thúc đáp lời, mấy chục con chuột lông xám kia bắt chước chuột đầu đàn, bắt đầu dùng hai chân trước vuốt hai chòm râu lên trên trời.


Mọi người đều biết, chòm râu của chuột hướng về hai bên, nhưng những con chuột này đem râu của chính mình vuốt hướng lên trời, cẩn thận nhìn, tám chòm râu kia lại giống như là chúng nó dùng hai tay cầm tám nén hương!


Một màn quỷ dị này triệt để chấn động đến tôi. Tôi tuy rằng từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, nhưng cảnh chuột thắp hương tôi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe tới. Đây không phải câu chuyện truyền thuyết, mà chính là việc chân thực xảy ra trước mắt!


Chỉ thấy những kia con chuột, chân trước hướng về trên trời vuốt động chòm râu, tới tới lui lui, ròng rã lặp lại chín lần, hơn nữa vuốt tốc độ rất chậm, dáng vẻ rất thành kính.


Sau khi nghi thức chuột thắp hương kết thúc, đám chuột như như ong vỡ tổ tản đi, không dám nhìn hai chúng tôi. Lần này rõ ràng cảm thấy sự sợ hãi của đám chuột. Chuột sợ người mới là hiện tượng bình thường, chuột không sợ người thật sự cảm thấy là lạ.


Âu phục đại thúc lẩm bẩm nói: " người chôn ở chỗ này đến cùng vì sao mà chết? "


Tôi nói không biết, hắn nói tôi không hỏi anh.


Dừng lại chốc lát, hai người chúng tôi đang muốn rời khỏi thì bỗng nhiên ở phía cửa thôn xuất hiện một đám bóng mờ chạy về hướng hai người chúng tôi. Tôi định thần nhìn lại, ai ya, chí ít hai mươi con mèo hoang!


Đám mèo hoang này có lớn có nhỏ, có đen có trắng có nhị thể tam thể, như ong vỡ tổ chạy đến toà mả vây xung quay quanh.


Bên trong đám mèo hoang này có một con mèo đầu lĩnh màu xám đen to như con báo. Nó đầu tiên là nằm trên mặt đất, thân thể nghiêng về phía trước, đem hai cái chân sau kéo thẳng, sau đó lùi người về phía sau, để hai chân trước duỗi thẳng. Tôi cười nói: " Đám mèo hoang này đều là ăn no dửng mỡ, hơn nửa đêm chạy đến đây duỗi người. "


Âu phục đại thúc không cười nổi, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: " Đây là mèo bái tiên! "


Sao lại có cả mèo bái tiên rồi?


- " Rõ ràng đám mèo hoang kia chỉ mở rộng chân sau rồi lại mở rộng chân trước rồi duỗi người, làm sao lại thành mèo bái tiên rồi ?"


Âu phục đại thúc thấy trên mặt tôi xem thường, liền nói: " Chúng nó nằm trên mặt đất giống như duỗi người, nhưng anh tưởng tượng xem nếu chúng mà đang đứng rồi thực hiện những động tác này sẽ giống như đang làm gì?


Tôi vừa nghĩ, nhất thời phía sau lưng lạnh cả người, cả người đầy mồ hôi lạnh. Nếu vậy sẽ trước trước tiên quỳ xuống, sau đó sẽ hai tay dơ qua đỉnh đầu rồi cúi đầu hành lễ quỳ lạy a!


- " Lừa cản quỷ, chuột thắp hương, mèo bái tiên, không được, thôn này tạm thời không vào được. Chúng ta nhất định phải làm rõ chủ nhân ngôi mộ này đến cùng chết như thế nào, nếu không thì thôn này tuyệt đối không được vào! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play