Vứt bùa chú trong tay ra, bùa chú kia hóa thành một ngọn lửa, truy đuổi theo Quỷ Băng , lúc này Quỷ Băng tuy rằng còn có thể ẩn thân nhưng đã không cách nào chạy ra phạm vi toàn thân khoảng mười mét .
Ông Nhị chẳng biết lúc nào lặng yên không một tiếng động rắc tro nồi ở đây ,một chiêu này chính liền là vì giết chết ẩn thân Quỷ Băng.
Sau khi bùa chú kia ném ra cũng không có đánh vào trên người Quỷ Băng , thiêu đốt trên không trung đồng thời bị Quỷ Băng né qua hóa thành một đoàn tro tàn.
Ông Nhị hừ lạnh một tiếng, đổi vua trai biển lửa đến trên tay phải lập tức ngón giữa và ngón trỏ của tay trái dựng lên liền duỗi về phía thịt của trai của vua trai biển lửa, một lát sau chỉ thấy ngón tay của ông Nhị càng ngày càng hồng.
Sau khi ngón tay rõ ràng biến hồng , ông Nhị chậm rãi thu ngón tay lại, lúc này viết xuống một chữ sắc (sắc trong sắc lệnh ý chỉ ra lệnh) lên không trung!
Lúc viết xong nét bút cuối cùng , trên tay ông Nhị bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ! Liền như là trong tay ông Nhị nắm một cây nến.
Chú com lê kinh sợ nói : Lợi hại!
Tôi nhỏ giọng hỏi : Lợi hại thế nào?
Tay trái của ông Nhị nắm một ngọn lửa, tay phải rút loan đao ra, ở trong trận bốn phía máu dương này không ngừng mà truy đuổi Quỷ Băng, ông Nhị lúc này hẳn là dùng lá cây gì bôi lên mí mắt có thể khiến bản thân nhìn thấy quỷ.
Chú com lê nói : Ở trên ngón tay đốt cháy lên ngọn lửa, điểm này không khó chút nào thậm chí là hát hí khúc xiếc ảo thuật đầu đường cũng có thể làm được nhưng ông Nhị đây cũng không phải là ảo thuật cổ xưa, ông ấy là hoàn toàn cuốn một lá bùa chú lên chế tác thành hình dáng của bấc đèn , cắm bấc đèn vào trong thịt của vua trai ở biển lửa vừa hấp thu lấy lửa vừa cũng lợi dụng máu của vua trai ở biển lửa đem một cuốn bùa chú nhỏ biến thành bấc đèn!
Tôi hiểu rồi!
Nói cách khác, ông Nhị cũng không phải là dùng phép thuật lợi hại gì , ông ấy chỉ là kẹp một cuốn bùa chú trong khe ngón tay mình lên để làm bấc đèn.
Nhưng từ xa nhìn lại, ngón giữa và ngón trỏ của tay trái ông Nhị lại như là nắm một ngọn lửa.
Quỷ Băng bị đánh đến nguyên khí đại thần (gần chết) cả người tỏa ra khói xanh lúc này đã không thể lại ẩn thân thế nhưng di chuyển vẫn cứ rất nhanh hơn nữa lướt qua lưỡi dao của loan đao trên ngọn lửa tuy nói loan đao không có thiêu hồng nhưng cũng đủ để khiến dương khí trên loan đao tăng thêm.
"Quỷ Băng là chạy không thoát rồi, tâm cơ của ông Nhị quá sâu, lúc này vẫn cứ đang đặt bẫy Quỷ Băng " chú com lê hờ hững nói .
Tôi không hiểu cũng lười hỏi bởi vì tôi biết, Quỷ Băng đêm nay hẳn phải chết ở trong tay ông Nhị .
Đúng như dự đoán, trong nháy mắt ý nghĩ này này lóe qua , ngón giữa và ngón trỏ của tay trái ông Nhị buông ra, một ngọn lửa bấc đèn từ trong ngón tay rơi ra , tay phải ông Nhị cầm đao rút ra mười mấy lá bùa chú liên tiếp ném ra trực tiếp phong kín hết thảy đường lui của Quỷ Băng .
Bùa chú bị đốt lên sau khi dán ở trên người Quỷ Băng cô ta đau đến ngửa mặt lên trời thét dài liên tục gào lên!
Chỉ thấy cô gái tóc dài trong trận bốn phía máu dương kia, cả người bốc lên ngọn lửa, trong nháy mắt biến thành một người lửa, trong quá trình thiêu đốt thứ gì đều không nhìn thấy, thứ gì đều hóa thành một phần của biển lửa chỉ có tóc dài của cô ta vẫn cứ tung bay trong gió biển của đêm đen .
"Lạch cạch." Một tiếng vang nhỏ, một mặt nạ màu vàng từ trong biển lửa rơi ra, sau khi ngọn lửa tắt đi, một bó tóc dài màu đen rơi ở trên đất che đậy mặt nạ màu vàng .
Ngón tay ông Nhị cũng bị thiêu không sai biệt lắm rồi, ông ấy đi lên đẩy tóc ra nhặt mặt nạ lên xoay người nói với hai chúng tôi : Lại đây, làm lại trận bốn phía máu dương chuẩn bị xuống biển đi thời gian làm lỡ đủ nhiều rồi.
Tôi đi qua ông Nhị hất tay đem mặt nạ cho tôi nói : Hiện tại cháu đã có bốn chiếc mặt nạ rồi, cất đi liền coi như món đồ chơi.
Chúng tôi lại lần nữa buộc chắc mảnh vải ở trận bốn phía máu dương liền thì tìm được Lê Nguyên Giang, bốn người một lần nữa xuống biển.
Lúc gánh trang bị đi trên đường , tôi không nhịn được hỏi một câu : Ông Nhị ,lúc xuống biển trên người ba người chúng ta đều buộc một chiếc gậy huỳnh quang , cái này chắc chắn sẽ không sai thế nhưng ông làm sao bơi về phía biển sâu?
Ông Nhị cười vang nói : Bơi về phía biển sâu là tôi , ông Nhị cũng chỉ có một, người khác chính là muốn lợi dụng thân phận của ông để lừa các cháu cũng không có bản lãnh kia.
Một lát sau, ông Nhị lại nói : Ông làm như thế chính là muốn dùng biện pháp này dụ Quỷ Băng ra bởi vì ông sợ cô ta đang theo dõi chúng ta, thứ hai lúc hai mươi năm trước ông tới nơi này liền biết bên dưới đảo quỷ là một miệng núi lửa ở đáy biển lúc này liền lặn xuống tìm được một con vua trai ở biển lửa dùng vật ấy để đối phó Quỷ Băng, không thể tốt hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, tôi và chú com lê sau khi từ phía tây bắc trèo lên đảo bởi vì vách núi quá dốc chưa kịp leo lên, ở nơi này liền tổn thất rất nhiều thời gian có thể ông Nhị chính là trong thời gian này từ vị trí khác trèo lên đảo sau đó bố trí tro nhọ nồi.
Có nhiều lúc, ý nghĩ của ông Nhị vượt qua tưởng tượng của chúng tôi thậm chí trong lòng ông Nhị có ý nghĩ gì căn bản liền sẽ không nói cho hai chúng tôi .
Có điều cái này cũng không quan trọng chỉ cần không phải hại chúng tôi đều không có chuyện gì.
Đeo xong thiết bị lặn, tôi hỏi Lê Nguyên Giang : Người anh em còn có thể vác không?
Lê Nguyên Giang cười nói : Không phải mới vừa rồi bị đánh nghiêm trọng, tôi còn có thể lại lặn 20 phút!
Tôi âm thầm líu lưỡi cho rằng cậu ta là đang khoác lác lập tức cũng liền không nói cái gì nữa gật đầu trả lời một câu : Vậy được, chuẩn bị đi thôi.
Đoàn người chúng tôi lần thứ hai lặn xuống biển sâu, tôi và chú com lê một trái một phải bật đèn lặn trên đỉnh đầu lại một lần tới trước tượng thần của bốn Tôn (xưng hô kính trọng) vương.
Ông Nhị vẫn dặn dò chúng tôi đứng trên bả vai của tượng thần nghỉ ngơi một chút.
Lần này, chúng tôi là dừng ở trên bả vai của Bắc Phương (phía Bắc) Đa Văn Thiên Vương, trong lòng của ông ấy ôm một chiếc ô chỉ là đầu ô lộ ra độ dài vai liền dài bảy, tám mét.
Nghỉ ngơi chốc lát, tôi vẫn cứ là khiến Lê Nguyên Giang hít vài hơi oxy liền chậm rãi bơi về phía vùng biển đen kịt ở giữa bốn Tôn Vương.
Càng bơi xuống liền càng lạnh hơn nữa sinh vật dưới đáy biển tựa hồ không sợ người lắm có rất nhiều sinh vật đều chưa từng thấy, lúc chúng bơi liền đưa tay sờ chúng nó, có con đều sẽ không chạy.
Ông Nhị ra dấu tay bảo tôi không cần loạn chạm, có vài sinh vật có kịch độc.
Lúc bơi tới vị trí chính giữa thân thể của bốn Tôn Vương cúi đầu chiếu đèn lặn xuống dưới , cảnh tượng mà đập vào mắt trừ ông Nhị ra, ba người chúng tôi đều là khiếp sợ !
Lúc này giống như đặt mình trên chín tầng mây nhìn ngắm cung điện của bậc đế vương nhân gian (nơi loài người sống) !
Chính giữa của tượng thần bốn Tôn Vương đứng sừng sững một toà cung điện hùng vĩ, cung điện này bốn góc mái cong chạm rồng khắc thú, hai bên trước cửa chính của cung điện còn đặt một đôi tượng Hắc Bạch Vô Thường cao hơn mấy chục thước!
Hai pho tượng thần, một vị đầu đội mũ nỉ dài , một vị lưỡi thè ra rất dài, này chính là Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết !
Nguyên lai, này không phải là cung điện của thần tiên, đây là cung điện của ma quỷ!
Chấn động trong lòng khó có thể bình ổn ,chúng tôi trôi nổi ở phía trên cung điện quỷ như đặt mình trên bầu trời nhìn xuống đáy biển u ám đen kịt có thể có cung điện như này quả thật khiến người khó có thể tin tưởng.
Ông Nhị không cho dừng lại chút nào vung tay lên, ra dấu tay, ra hiệu chúng tôi theo vào.
Chờ bơi tới đáy biển, lúc đứng trước cửa đại điện cung quỷ, tôi mới triệt để chấn động, cảm giác mình không cách nào mở miệng hoàn toàn nhỏ bé .
So với cung quỷ dưới đáy biển hùng vĩ chúng tôi liền giống như là một con kiến đứng trước một hũ tro cốt.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa cung vẫn luôn phải ngửa thẳng cổ ! Mới miễn cưỡng thấy rõ trên cùng của cửa cung .
Hơn nữa, vừa nãy cũng không nhìn kỹ, dừng ở trước cửa chính của đại điện cung quỷ , lúc này mới chú ý tới cung quỷ cũng không phải xây dựng ở dưới đáy biển mà là xây dựng ở trên lưng của một người đá !
Người đá kia, hai tay và đầu gối cùng đặt ở đáy biển, dùng một tư thế quỳ nghiêm chỉnh quỳ rạp trên mặt đất, hơn nữa đầu của hắn rủ xuống , ở sau đầu của hắn còn xây dựng một đường cầu thang đá phương tiện người khác giẫm cầu thang đá, từng bước một đi tới trước cửa đại điện (cung điện chính) cung quỷ trên lưng của hắn .
Cung điện như vậy, đế vương nhân gian ai có thể hưởng thụ? Quy mô như vậy sợ là chỉ có âm binh (binh lính đã chết) tướng quỷ mới có thể xây dựng đi?
Ông Nhị đứng trước cửa cung ,trên ống thở bốc lên một chuỗi lại một chuỗi bong bóng xem tần suất hô hấp của ông Nhị ,ông ấy tựa hồ tim đập có chút tăng nhanh khả năng nhớ lại chuyện gì đó.
Một lát sau, ông Nhị vung tay lên ra hiệu chúng ta lướt qua tường cung trực tiếp bơi vào .
Ngay sau đó tôi lại cho Lê Nguyên Giang hít hai ngụm oxy, đoàn người nhanh chóng nổi lên lướt qua tường cung thẳng tới trong cung điện !
Bơi vào trong cung điện phát hiện chính giữa trong cung quỷ dựng sừng sững một pho bảo tháp, bảo tháp này chính là hình bát giác, bên trên có rất nhiều lỗ thủng.
Ông Nhị chỉ chỉ những miệng lỗ thủng kia lấy ra bảng nhựa viết xuống vài chữ.
"Theo tôi bơi vào Phản Thiên Sát thế nhưng mọi người đừng đi cùng một cửa !"