Trác Hạo Hi ngồi trong quán bar, ngước mắt nhìn bartender đang pha chế rượu, bartender đó là người quen cũ của Trác Hạo Hi tên là Lạc Hoài Anh, có thể nói quan hệ với Trác Hạo Hi cũng không hề tệ.

Có lần cãi nhau với Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi đến đây uống rượu, say xỉn đến nổi vừa ôm Lạc Hoài An vừa gào khóc, còn làm vỡ thêm mấy chai rượu, Lạc Hoài An để Trác Hạo Hi ở lại quán bar một đêm, về sau dần thành thói quen, mỗi lần cãi nhau xong, Trác Hạo Hi đều chạy đến quán bar này kể khổ với Lạc Hoài An.

Lạc Hoài An lại vô cùng có kiên nhẫn, vẻ mặt y luôn điềm tĩnh, như đã nhìn thấu thế gian tang thương này.

Quán rượu của Lạc Hoài An không có ánh đèn lấp lánh, cũng không có sân khấu nóng bỏng, chỉ có sự ấm áp nhàn nhạt ở xung quanh. Những đại nhân vật ở ngoài hô mưa gọi gió, có đôi khi sẽ ngồi ở một góc nào đó im lặng uống một ly rượu.

"Hạo Hi, đã lâu rồi cậu mới đến đây!" Lạc Hoài An vừa nói, trêи tay linh hoạt cầm chai rượu nhẹ nhàng phảng phất như không cầm vật gì, kỹ thuật pha rượu cao siêu của y làm Trác Hạo Hi không kịp nhìn.

Lạc Hoài An có gương mặt nghiêm nghị, xinh đẹp, nên dễ khiến người khác có cảm tình, trêи người tỏa ra loại khí chất khó tả được.

Trác Hạo Hi gật gật đầu, cẩn thận nghĩ, "Vậy trong thời gian qua, An An nhớ tôi hả?"

Lạc Hoài An cúi đầu, đôi mắt trong veo nhìn ánh mắt tò mò của trác Hạo, "Đúng là có nhớ cậu một chút, mặc dù mỗi lần cậu chạy đến đây đều khóc lóc, đều dọa rất nhiều khách chạy đi mất. Nhưng mà không thấy cậu khóc, trong lòng tôi lại có cảm giác trống rỗng."

Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn Lạc Hoài An, "An An, cậu rất thích nhìn tôi khóc lắm hả? Không nhìn thấy tôi khóc là trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng?"

Lạc Hoài An gật gật đầu, rất thành thật mà nói: "Đúng vậy!"

Mắt Trác Hạo Hi trừng lớn, giả vờ thần thần bí bí nói: "An An, chẳng lẽ cậu yêu thầm tôi?"

Lạc Hoài An nhìn Trác Hạo Hi, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Hạo Hi, mỗi lần nghe cậu kể khổ, nhìn cậu khóc, tôi mới cảm thấy được, thì ra tôi vẫn là người rất hạnh phúc nhất. Cậu biết không, có đôi khi hạnh phúc lại từ bên trong ta sinh ra."

Trác Hạo Hi điềm đạm đáng yêu nháy mắt nói: "An An, tôi biết cậu chính là ngoài lạnh trong nóng đó nha. Lần đó tôi ở trong quán rượu say xỉn làm vỡ mấy chai rượu của cậu, mà cậu cũng không nhẫn tâm ném tôi ra ngoài."

Lạc Hoài An lau lau ly rượu, bất đắc dĩ nhìn Trác Hạo Hi nói: "Hạo Hi, không phải tôi không đành lòng ném cậu ra ngoài đường, mà là nếu ném cậu đi, thì ai đền lại tiền cho tôi đây? Cậu làm vỡ mấy chai rượu đó giá cũng không hề thấp, nên có ném cậu đi, cũng không đền bù được tổn thất của tôi."

Trêи trán Trác Hạo Hi trong nháy mắt hiện lên mấy đường hắc tuyến, "An An, cậu làm ăn vậy coi được hả? Nếu mà nói như cậu thì sợ là sẽ dọa khách chạy đi mất."

"Đi thì đi đi, sớm muộn gì họ cũng sẽ đi thôi." Lạc Hoài An thờ ơ nói.

Đột nhiên Trác Hạo Hi cảm thấy lời nói của Lạc Hoài An thật khó hiểu. Trác Hạo Hi ra vẻ thương tiếc thở dài, "Đúng vậy! Đúng vậy! Cậu làm ăn như vậy, sớm muộn gì khách khứa cũng sẽ chạy mất tiêu."

Lạc Hoài An nhìn Trác Hạo Hi bỗng cảm thấy khá kỳ lạ, "Hạo Hi, hôm nay cậu không khóc! Cũng không nghe cậu quở trách Mộc Cẩn Hiền!"

Trác Hạo Hi buồn bực uống rượu, nghe được câu này của Lạc Hoài An, lập tức ngẩng đầu vỗ ngực, "An An, vậy là cậu không biết, tôi đã vứt bỏ tên Mộc Cẩn Hiền khốn kiếp kia rồi."

Lạc Hoài An lau ly rượu trong tay thì dừng lại, nhìn Trác Hạo Hi không chớp mắt, "Hạo Hi, là Mộc Cẩn Hiền không cần cậu nữa?"

Trác Hạo Hi suy sụp, "An An, là tôi không cần hắn nữa!"

Lạc Hoài An nhíu mày, vẻ mặt khó tin, "Không nhìn ra được!"

Vẻ mặt Trác Hạo Hi đau khổ, "Cá mặn còn có thể trở mặt, thì sao tôi không thể vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền?"

Lạc Hoài An cau mày, thương hại nhìn Trác Hạo Hi, "Cá mặn trở mặt thì vẫn là cá mặn, khác nhau sao? Chẳng lẽ cá mặn trở mặt sẽ biến thành cá chép? Hạo Hi, cậu đừng cả ngày suy nghĩ lung tung, giờ cứ coi như biến thành cá chép thì thế nào? Cá chép vượt Long Môn chỉ là truyền thuyết, cá vẫn là cá, không thể nào biến thành rồng được!"

Trác Hạo Hi vô cùng tủi thân nhìn Lạc Hoài An, cuối cùng Lạc Hoài An mới phát hiện hình như lời mình nói có chút đả kϊƈɦ người.

Trác Hạo Hi bắt lấy Lạc Hoài An, "An An, cậu phải tin tôi, thật sự tôi đã thay đổi triệt để rồi!"

Lạc Hoài An nhẹ cười: "Ừm, tôi biết rồi."

Trác Hạo Hi nhìn Lạc Hoài An cười nhẹ, cảm giác như y vẫn chưa thực sự tin tưởng cậu, "An An, cậu không tin tôi sao?"

Lạc Hoài An lắc đầu, "Sao cậu biết tôi không tin cậu? Cậu có nói gì thì tôi đều tin, trước kia cậu nói, đời này không phải Mộc Cẩn Hiền thì cậu sẽ không muốn lấy ai nữa, chính là có chết cũng muốn kéo hắn theo chết chung, tôi cũng tin cậu."

Trác Hạo Hi sờ mũi, vẻ mặt ngượng ngùng, "Chẳng phải lúc đó tôi uống rượu sao?"

Lạc Hoài An nhìn vào ly nước trong tay Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, từ khi nào mà cậu không uống rượu nữa mà đổi qua uống nước chanh rồi?"

Khuôn mặt Trác Hạo Hi biến thành trái khổ qua, uống nước chanh không bị tốn tiền nha!

Quán rượu của Lạc Hoài An, mỗi ly rượu đều đắt kinh khủng, mà cũng coi như bỏ qua chuyện này đi, nhưng gia hỏa này còn vô cùng phân biệt đối xử! Con gái đến đây không cần trả tiền, mà con trai đến đây thì phải trả đến 300. Làm Trác Hạo Hi đường đường là nam nhi bảy thước cũng phải có ý định muốn làm con gái.

"Nếu tôi nói muốn uống, thì cậu sẽ tặng tôi một ly à?" Trác Hạo Hiếm hờn dỗi hỏi.

Lạc Hoài An nghi ngờ nhìn Trác Hạo Hi, "Sao vậy? Cậu lại mua mấy món quà đắt tiền, rồi tự giày vò hết tiền tiêu vặt của mình sao?"

Trác Hạo Hi nhìn Lạc Hoài An, vẻ mặt ngạc nhiên, "An An, cậu thật giỏi vừa đoán là đúng luôn, vì sinh nhật của anh họ, nên tôi đã dùng toàn bộ tiền tiêu vặt của mình để mua khuyên tai tặng cho anh ấy, thể hiện tình cảm sâu sắc của anh em họ chúng tôi."

Lạc Hoài An tiếp tục nghi ngờ nhìn Trác Hạo Hi hỏi: "Hạo Hi, không phải cậu bị Mộc Cẩn Hiền vứt bỏ, nên mới đem thứ đó tặng lại cho anh họ cậu, biến anh họ cậu trở thành dự bị?"

Trác Hạo Hi trợn tròn mắt, tức giận nhìn Lạc Hoài An, "An An, tại sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy? Tôi mà là loại người đó?"

Lạc Hoài An dựa trêи quầy bar uống rượu, ánh mắt chớp động, "Hạo Hi, đây là cậu thẹn quá hoá giận? Hay là có tật giật mình đây?!"

Trác Hạo Hi trừng Lạc Hoài An, "An An, tôi đang tức giận, nếu cậu tặng tôi một ly rượu, tôi sẽ tha thứ cho cậu."

Lạc Hoài An lau ly rượu, nhàn nhạt cười, "Tặng thì không được, nhưng tôi có thể cho cậu ghi sổ."

Trác Hạo Hi cười cười, "Chỉ có một ly rượu, mà cậu còn muốn ghi sổ tôi, An An, cậu thật là vô tình!"

Lạc Hoài An không màng đến hơn thua cười, "Tôi đây cũng chỉ buôn bán nhỏ nên không thể tặng nổi, Hạo Hi, coi như chúng ta là chỗ quen biết, nên tôi cho cậu ghi sổ, nếu là người khác, thì chẳng có đãi ngộ này đâu"

Trác Hạo Hi nằm nhoài trêи mặt bàn, vô lực trợn trắng mắt, "Cậu không sợ tôi quỵt nợ à?"

Lạc Hoài An híp mắt, lạnh lùng nhẹ nhàng nói: "Chuyện này tôi tin cậu được."

Trác Hạo Hi nhìn sắc mặt Lạc Hoài An vẫn không thay đổi, cảm thấy thật phẫn nộ, Lạc Hoài An gia hỏa này, chính là tên treo đầu dê bán thịt chó, tên này nhìn như người đàng hoàng, nhưng thật ra tâm địa lại như rắn độc, coi tiền như mạng sống. Thật là quá khủng khϊế͙p͙.

"Muốn uống gì?" Lạc Hoài An hỏi.

Trác Hạo Hi nâng cằm lên, nhàn nhạt phun ra bốn chữ, "Nhất Đao Lưỡng Đoạn."

Lạc Hoài An kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi, sau đó lập tức nở nụ cười, rồi thực hiện động tác không hề cầu kỳ, mà lại là đơn giản, thao tác của Lạc Hoài An khiến người xem cảm thấy vui tai vui mắt vô cùng, động tác đảo qua lại rất thông thạo như không hề bị ngắt nhịp, cứ nối tiếp nhau vô cùng lưu loát.

Màu xanh nước biển và màu đỏ đối lập nhau, tạo nên màu sắc tươi đẹp muốn làm chói mắt Trác Hạo Hi, ly rượu kia như bị người nào đó mạnh mẽ chém ra hai nửa ranh giới rõ ràng.

Lạc Hoài An đẩy ly rượu lên trước mặt Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi im lặng nhìn bên trong ly rượu, ly Nhất Đao Lưỡng Đoạn này là loại rượu nổi tiếng của Lạc Hoài An, không biết vì sao một ly rượu xinh đẹp như thế, lại có cái tên thật lãnh khốc.

"Uống đi." Lạc Hoài An nhàn nhạt nói, sâu trong ánh mắt như có cơn sóng nhẹ lướt qua.

Trác Hạo Hi nghiêng đầu, nhìn rượu trong ly, rồi sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, "An An, dạo này tôi không có tiền, cậu xem thử lấy chiếc nhẫn này trả tiền rượu được không?"

Lạc Hoài An mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn tạo hình xinh đẹp đập vào mắt, Lạc Hoài An nhếch miệng, "Cho tôi thì chính là của tôi, cậu đừng có hối hận đó."

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không hối hận, không hối hận." Dù sao cũng là tặng không.

Lạc Hoài An nhìn Trác Hạo Hi, nhẹ nhàng thở dài, chiếc nhẫn trêи đầu ngón tay Lạc Hoài An xoay chuyển, "Chiếc nhẫn này, tên là Tuyết Lĩnh Chi Hoa, trêи mặt viên đá như tuyết đang dần tan, tượng trưng cho mùa xuân đến, là một trong những món đồ tuyệt nhất mà Allison thiết kế, nó tượng trưng cho tình yêu. "

Trác Hạo Hi ngơ ngác nháy nháy mắt, "Cậu chắc chắn đó không phải đồ dỏm?"

Lạc Hoài An lắc đầu, "Là thật, nghe nói trước đó không lâu chiếc nhẫn này đã xuất hiện ở hội đấu giá, thì được Mộc Cẩn Hiền mua về, nhưng sau này nghe nói chiếc nhẫn đã bị mất, hắc bạch biết được kêu gọi không ít người đi tìm."

Trác Hạo Hi nháy mắt ngây ngốc, "Tại sao tôi lại không biết?"

Lạc Hoài An nhún vai, "Không biết! Có lẽ do dạo này cậu chỉ toàn lo chuyện học hành..."

Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Đúng vậy! Dạo này tôi rất nghiêm túc học hành."

Lạc Hoài An cầm chiếc nhẫn quơ quơ trước mặt Trác Hạo Hi, "Thật sự tặng cho tôi?"

Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trêи tay Lạc Hoài An, cắn răng nói: "Đại trượng phu, sao có thể nói không giữ lời?"

Lạc Hoài An cười ha ha, "Vậy tôi không thể không nhận được rồi."

"Trác Hạo Hi! cậu lại đi bán nó nữa sao?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gào to nổi giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play