Trác Hạo Hi mơ mơ màng màng nằm trên giường, sau đó cầm chiếc đồng hồ báo thức ở bên cạnh lên mới biết đã 10 giờ mất rồi, vì say rượu nên khiến cậu cảm thấy hơi đau đầu, cậu bèn vỗ vỗ trán, có phải cậu uống nhiều quá rồi không?
Nghe thấy tiếng động ở dưới lầu, Trác Hạo Hi thả nhẹ bước chân đi xuống.
Trác Phi Dương mặc trên người trang phục màu đen, sắc mặt không tốt nhìn người đối diện, "Sao tự nhiên Mộc tiên sinh lại đến đây thế? Chẳng lẽ cậu có chuyện gì sao?"
Trước kia Trác gia và Mộc gia thân thiết đến đâu, thì bây giờ là như nước với lửa đến nấy, mặc dù năm đó Mộc gia cũng có ẩn ý muốn chiếm lấy Trác gia, nhưng lại không hành động, nên tính ra vẫn là Trác gia ra tay trước, khiến trong lòng Trác Phi Dương không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng chỉ là gần đây, Mộc Cẩn Hiền lên giá nguyên vật liệu ào ào, còn trộm cơ mật của Trác gia, uy hϊếp cổ đông chuyển nhượng cổ phiếu, dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác, vì thế mà áy náy trong lòng Trác Phi Dương lập tức bị quét đi sạch trơn.
Trên thương trường, không có ai sai với ai cả, chỉ có kẻ thắng và kẻ thua mà thôi...!30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, chỉ có thể nói trước kia Mộc gia không may, hiện tại thì đến Trác gia không may.
Mộc Cẩn Hiền nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn ngọc trắng trên tay, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là em có nghe nói, Trác gia trước mắt làm ăn không được tốt lắm, cho nên em đặc biệt đến xem thử có thể giúp được gì không."
Trác Phi Dương nở nụ cười xinh đẹp, nhưng nụ cười kia hoàn toàn chưa tới đáy mắt, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Ngộ ghê, là mèo đến chúc tết chuột à? Chưa nói tới là có giúp hay không, nhưng chỉ mong Mộc tiên sinh tỏ lòng thương xót mà nương tay một tí."
Mộc Cẩn Hiền nhíu mày, trong lòng thầm cảm khái một câu, đúng là chị em một nhà mà, hắn nhẹ nhàng nói: "Chị Phi Dương, em thấy hình như chị có hiểu lầm gì đó với em rồi.

Cũng không phải em không chịu ra tay, chỉ là em mà ra tay thì em phải có lý do chính đáng mới được, chứ em mà không giải thích rõ ràng rồi lại tự ý ra tay, thì các cổ đông bên em sẽ ý kiến đấy."
Trác Phi Dương mỉm cười, trong ý cười tràn đầy vẻ châm chọc, "Vậy theo ý của cậu, thế nào mới là lý do chính đáng?"
Mộc Cẩn Hiền ngước mặt lên, trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt, "Thật ra lần này em đến đây là để cầu hôn."
"Cậu muốn cầu hôn với ai?!" Trác Phi Dương hỏi.

"Dĩ nhiên là Hạo Hi rồi, em và em ấy gắn bó với nhau mấy chục năm nay, lúc nào cũng gặp nhau như thế, thành ra lâu ngày sinh tình." Đôi mắt Mộc Cẩn Hiền long lanh, lộ ra vẻ một lòng yêu say đắm.
Trác Phi Dương gật đầu, cảm khái nói: "Đúng ha! Cũng qua vài chục năm rồi, đến cả thất niên chi dương cũng đã qua luôn, mà cậu không thấy chán à?"
(Thất niên chi dương: mốc 3 năm và 7 năm là các mốc thử thách của tình yêu.

3 năm đầu tuy mới mẻ nhưng dễ xảy ra xung đột, bất đồng quan điểm nên dễ chia tay; nếu vượt qua được mốc 3 năm thì đến mốc 7 năm, lúc đó 2 người đã quá quen thuộc và hiểu rõ nhau nên thường dẫn đến nhàm chán phai nhạt.)
"Đương nhiên là không." Vẻ mặt Mộc Cẩn Hiền trở nên dịu dàng, "Kiếp này sợ không đủ, em còn muốn tới kiếp sau, đời đời kiếp kiếp nữa kìa."
"Nếu chị chịu gả Hạo Hi cho em, thì sau này hai nhà chúng ta sẽ là thông gia, vì vậy em mà ra tay, thì đương nhiên sẽ có lý do chính đáng rồi." Mộc Cẩn Hiền ý cười đầy mặt nói.
Trác Hạo Hi trốn ngoài cửa nghe hai người nói chuyện nãy giờ, cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, đời đời kiếp kiếp à?! Một kiếp thôi đã mệt như vậy rồi, mà còn đòi đời đời kiếp kiếp nữa, chắc là mệt ỉ* luôn quá.
Trác Phi Dương siết chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, Mộc Cẩn Hiền thản nhiên cười cười, "Hình như chị Phi Dương ghét em lắm hả?"
"Không phải hình như, mà là chính xác như vậy đấy." Trác Phi Dương nói.
Mộc Cẩn Hiền xoay đầu nhìn cô, "Chị Phi Dương ghét em cũng không sao, nhưng mà chị Phi Dương không cảm thấy vì đại cục mà gả Hạo Hi cho em là mọi người đều vui hết sao?"
Trác Phi Dương đứng bật dậy, "Mộc Cẩn Hiền, dù Trác gia tôi có nghèo túng thế nào, thì cũng chưa tới nước muốn bán con mình đâu, đã phiền cậu quan tâm tới rồi."
Mộc Cẩn Hiền đứng lên, "Nếu đã như thế thì chẳng còn gì để nói nữa, dù sao chị Phi Dương vẫn còn rất trẻ, cách xử sự cũng chưa đủ trưởng thành, vì vậy em nghĩ chuyện của Hạo Hi có lẽ chị cũng không làm chủ được đâu, em vẫn nên nói chuyện lại với người lớn của Trác gia thì hơn."

"Mộc Cẩn Hiền, trái đất này không có xoay quanh cậu đâu! Cậu đừng quá đắc ý vênh váo như thế." Trác Phi Dương nổi cáu nói.
"Em đắc ý vênh váo sao? Chị Phi Dương à, bây giờ em chỉ mới tới đây cầu hôn thôi, chờ 2 ngày nữa chị cũng đừng đến lễ cưới nha, vì như thế em sẽ càng đắc ý hơn nữa đó." Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, rồi khoác tay bỏ đi.
"Có lẽ em hợp với hắn thật." Trác Hạo Hi bước ra từ sau cánh cửa.
Trác Phi Dương giật nảy mình, "Em nghe thấy hết rồi?"
Trác Hạo Hi gật đầu, "Ừm."
"Em nói bậy gì vậy? Trước kia em cho hắn ăn phải quả thua lớn như vậy, nếu mà em thật sự gả cho hắn, thì không chừng hắn cũng trả thù em cho xem!" Trác Phi Dương cau mày, lo lắng nói.
"Chẳng lẽ hắn là loại người gì mà em không biết sao? Hắn ăn phải quá thua lớn như vậy, mà không trả thù lại em thì sao hắn có thể cam tâm." Trác Hạo Hi khẽ nói.
Trác Phi Dương thở dài, "Dù thế nào đi nữa, chị cũng không đẩy em ra để chặn cơn giận của hắn đâu, nghĩ tới lúc trước khi chia cổ phần thì bạn bè, thân thích gì cũng có mặt, nhưng đến lúc bị xuống dốc, xảy ra chuyện như vậy, thì lại kéo nhau trốn mất hút."
Trác Hạo Hi thở dài, "Giờ chúng ta mà nói cho họ biết chuyện của Mộc Cẩn Hiền, là không chừng mấy cô mấy chú gì đó sẽ lập tức khuyên em nên lấy chồng ngay."
Trác Phi Dương cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ sầu khổ.

"Thôi chị cứ đi ngủ trước đi."
Trác Hạo Hi biết mấy người lớn trong nhà mà hay chuyện đó của Mộc Cẩn Hiền là chắc chắn sẽ tìm cách đến khuyên mình, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, vào lúc công ty xảy ra chuyện cũng chẳng thấy ai chịu khó đến thế.

"Hạo Hi à! Thực ra Mộc Cẩn Hiền cũng không tệ, mặc dù hắn là đàn ông, nhưng chẳng phải con cũng thích hắn sao? Mặc dù giữa các con có một số hiểu lầm thật, nhưng hiểu lầm thì có thể giải quyết mà?!"
Nếu hiểu lầm dễ giải quyết như vậy, thì sao mấy người không tự đi giải quyết luôn đi?! Trác Hạo Hi thầm nghĩ.
"Hạo Hi! Hiện tại trong nước đối với chuyện như thế đã nhẹ nhàng hơn rồi, bởi vậy con đừng thấy áp lực quá nha, tuy rằng con có mâu thuẫn với Mộc Cẩn Hiền, nhưng cũng như vợ chồng thôi à, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, con không cần lo lắng đâu."
Cậu còn chưa kết hôn mà vợ chồng cái quái gì? Hoàng đế không vội thái giám vội, đám người này thật sự rảnh quá rồi.
"Hạo Hi! Nói thế nào thì Mộc Cẩn Hiền cũng là người tài giỏi, còn chưa tính tới quyền lực, tiền tài trên tay hắn nữa, con thử nghĩ xem, nếu con chịu gả cho hắn, con cũng chẳng thiệt thòi gì."
Không thiệt thòi sao? Ông nghĩ hắn chịu nể nang tôi chắc?
"Hạo Hi! Sự nghiệp Trác gia mấy trăm năm nay không thế dễ dàng bị mất đi như thế được! Nếu Trác gia mà suy tàn, thì chắc chắn sau khi cả gia tộc chết đi, là sẽ không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nữa đâu."
Gì mà đến cả tổ tiên luôn vậy? Sao cậu chịu nổi hả trời!
...
Trác Hạo Hi và Trác Phi Dương ngồi trên sofa, chịu đựng sự công kích từ 3 phía, cậu vuốt vuốt mặt, trước kia mình không biết đám người thân thích nhà cậu còn có thiên bẩm làm bà mối nữa đó.
Bị dụ dỗ huyên thuyên mấy tiếng đồng hồ, thoáng cái đã kéo tới việc kết hôn của Trác Phi Dương, bọn thân thích này chỉ sợ thiên hạ không loạn còn muốn thừa cơ tìm mối cho Trác Phi Dương.
Tiễn mấy người cô bác đó xong, sắc mặt của Trác Phi Dương vô cùng âm u, "Quá đáng!"
"Bớt nóng bớt nóng đi chị yêu." Trác Hạo Hi an ủi.
Trác Phi Dương bị cậu làm kinh ngạc đến nổi không kìm lòng được nở nụ cười, "Chị nhận ra chị của em biết kiềm chế hơn rồi, em không biết đâu, nãy giờ có nhiều lúc chị muốn đá bọn họ ra ngoài lắm, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng đấy."
"Cũng may là chị không đuổi, không thôi chỉ sợ bọn họ còn ở đây thêm 1 tiếng nữa thôi là mắc công chị lại mang tiếng không tôn trọng người lớn nữa." Trong lòng Trác Hạo Hi vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Trác Phi Dương không nhịn được mà bật cười.
Trác Hạo Hi mở TV, trên đó đang phát một bộ phim cổ trang vừa ra mắt, Cách Nhĩ Khả Hãn gửi thư đến yêu cầu Khang Hi gả Lam Kỳ cho hắn, nhưng Khang Hi lại không nỡ, một đám hạ thần trung thành đến khuyên nhủ, còn lấy dẫn chứng trong câu chuyện công chúa bị ép kết hôn, cuối cùng vì duy trì ổn định biên giới, Khang Hi không thể không gả Lam Kỳ cho Cách Nhĩ Khả Hãn được.
Sao mình như công chúa bị ép lấy chồng vậy trời? Nghĩ như vậy khiến Trác Hạo Hi không khỏi rùng mình.
"Em sao vậy Hạo Hi?" Trác Phi Dương lo lắng hỏi.
Trác Hạo Hi cười trừ, "Em không sao, chị yên tâm đi."
"Tiểu thư, thiếu gia, công ty có chuyện rồi!" Người làm vội vã chạy vào nói.
"Có chuyện gì?" Trác Phi Dương bực bội lật sổ sách, số lượng lớn đồ điện xảy ra vấn đề về chất lượng, khách hàng lần lượt đòi trả hàng, sản phẩm chỉ mới ra mắt thị trường đã bị lên án dữ dội đến vậy rồi.
"Công ty không đủ kinh phí, cho nên bộ trưởng đã tự ý thay công ty khác rẻ hơn, bọn họ còn hứa chất lượng sẽ như nhau." Trác Phi Dương đau đầu vuốt trán.
"Việc công ty không đủ kinh phí là gần nửa năm nay, mà hạng mục này đã làm trong 3 năm rồi, cứ coi như công ty không đủ kinh phí đi, nhưng cũng đâu tới mức thiếu kinh phí của bộ phận mấy người đâu chứ, mà bây giờ lại bị đẩy vào tình trạng này!" Trác Phi Dương đau đầu vuốt trán.

Nhà dột mà còn gặp mưa!
Điện thoại của Trác Hạo Hi bỗng vang lên, là một dãy số lạ đang gọi tới, nhưng Trác Hạo Hi vẫn ấn nút trả lời, "Có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn."
Trác Hạo Hi nhìn công ty đang loạn, "Anh làm việc nhiều như vậy, nên cảm thấy tôi bây giờ rảnh lắm à?" Cậu hỏi ngược lại.
Mộc Cẩn Hiền ngẫm nghĩ rồi nói: "Kỳ thật tôi thấy cậu ở bên kia cũng không giúp được gì, vậy thà đi ăn với tôi luôn đi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play