Sau khi đội mũ cho Tiêu Vãn, Sở Thiên Duyệt còn bận chuyện quốc sự nên về cung, ba vị hoàng nữ ở lại tham gia yến tiệc quan lễ của Tiêu Vãn.
Giờ Dậu, Yến tiệc chính thức bắt đầu. Trong đại sảnh có tám bàn, Tiêu Vãn, hoàng nữ và dòng chính Tiêu gia ngồi trên bàn chính. Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc là phu lang nên chỉ có thể ngồi cùng nam quyến khác, hơn nữa cách bàn chính ba bàn.
Đối với sự sắp xếp này, Tiêu Vãn không thoải mái, cảm thấy Tạ Sơ Thần ngồi cạnh Quý Thư Mặc thì đúng là đưa dê vào miệng cọp, nhưng bảo Tạ Sơ Thần cùng ngồi với nàng thì lại không hợp theo quy củ, đành thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tạ Sơ Thần, cố gắng ổn định trái tim đập nhanh vì lo lắng
Mấy ngày gần đây Quý Thư Mặc luôn yên lặng, nhưng Tiêu Vãn biết đây là yên bình trước cơn bão. Lấy tính cách thanh cao như vậy của Quý Thư Mặc, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Tạ Sơ Thần trở thành Chính Quân, sau đó đứng cao hơn hắn.
Cho nên mấy ngày nay, Tiêu Vãn luôn cẩn thận chờ Quý Thư Mặc ra tay, như vậy nàng liền có thể bắt quả tang cả người lần vật chứng, hưu hắn khỏi Tiêu phủ. Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Quý Thư Mặc luôn im lặng để chờ tới ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày nhược quán của nàng, khách tới lui rất đông, hộ vệ càng nghiêm hơn. Nếu hắn muốn ám sát Tạ Sơ Thần thì không thể thành công. Vậy rốt cuộc hắn định làm gì?
Thấy Tiêu Vãn không ngừng bị đại thần rót rượu, trong mắt Quý Thư Mặc hiện lên ý cười. Hắn quay đầu nhìn tạ Sơ Thần, nở nụ cười như hoa mà nâng rượu lên: "Thần đệ, hôm nay là ngày quan lễ của Thê Chủ, chúng ta cùng kính Thê Chủ một ly đi."
Âm thanh ngọt hơn đường làm Chiêu Nhi sởn da gà, hắn bước lên một bước, bộ dáng muốn bảo vệ chủ, che trước người Tạ Sơ Thần: "Quý công tử, công tử chúng ta có ly riêng của mình."
Không ngờ hạ nhân dám chống đối mình! Sắc mặt Quý Thư Mặc trầm xuống, trong lòng âm thầm tức giận.
Thấy Tiêu Vãn đã nhắc nhở mình rất cẩn thận nên Tạ Sơ Thần không nhận lấy chén rượu của Quý Thư Mặc, mà mỉm cười bưng ly của mình, bảo Chiêu Nhi rót một chén.
Chỉ là, trong lúc Chiêu Nhi rót rượu cho Tạ Sơ Thần, người đứng sau hắn không hiểu sao lại đụng phải mình, khiến bầu rượu trong tay bị rung, rượu liền trào ra.
"Công tử!"
Nếu không phải Chiêu Nhi nhanh tay lẹ mắt ổn định lại bầu rượu thì bầu rượu này đã rơi lên người Tạ Sơ Thần rồi.
Thấy trên người công tử bị ướt một mang, Chiêu Nhị đẩy Vân Thư ra, tức giận mắng: "Lúc nãy ngươi cố ý đẩy ta! Làm quần áo công tử ta bị ướt rồi!"
Vân Thư bị đẩy ngã xuống đất nhìn Tạ Sơ Thần và Chiêu Nhi bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chiêu Nhi, lúc nãy ta đứng xa vậy, làm sao đụng vào ngươi được? Ngươi không cầm cẩn thận cũng đừng bôi nhọ ta."
"Rõ ràng là ngươi!"
Thấy âm thanh tức giận của Chiêu Nhi kéo tới sự chú ý của nhiều khách khứa, sợ làm phiền Thê Chủ nên Tạ Sơ Thần vội kéo Chiêu Nhi lại, nhỏ giọng nói: "Chiêu Nhi, không sao, về thay đồ là được."
Sai người lau rượu trên mặt đất, Tạ Sơ Thần vội rời khỏi yến hội.
Nghĩ đến sắp có trò hay, Quý Thư mặc cười dối trá. Nháy mắt với Vân Thư ở bên cạnh, hắn híp mắt, dặn dò: "Vân Thư, ta hơi lạnh, ngươi lấy áo tới đây."
Yến hội ồn ào, đèn lộng lẫy. Nhưng nội viện lạnh lẽo, miếu không người.
Đêm khuya, Chiêu Nhi cầm đèn lồng, vừa đi vừa mắng: "Công tử, vừa rồi rõ ràng Vân Thư đẩy ta. Bọn họ không có ý tốt, chắc chắn là muốn ngài mất mặt trước mặt mọi người. Lát nữa về, ngài lờ Quý Thư Mặc đi."
"Ta sẽ chú ý, nhưng còn ngươi......" Tạ Sơ Thần thở dài: "Hôm nay là ngày vui của Thê Chủ, đừng cãi nhau với Vân Thư nữa......"
Nói tới đây, một cỗ hơi nóng ập vào mặt, Tạ Sơ Thần hơi kéo cổ áo, không thoải mái, nói: "Chiêu Nhi, hôm nay hình như hơi nóng sao?"
"Nóng?" Chiêu Nhi rét run, khó hiểu: "Trời rất lạnh..... Có phải do công tử uống nhiều quá không?"
Xoa huyệt thái dương, Tạ Sơ Thần khó hiểu: "Nhưng ta chỉ uống hai ly...... Sợ say nên không dam uống nhiều......"
"Tửu lượng của công tử kém, chắc là say rồi." Chiêu Nhi cười hì hì: "Lần trước không phải cũng uống say nên ôm chặt tiểu thư làm nũng sao? Còn nôn đầy người tiểu thư......"
Nghĩ đến cảnh tượng lần đó, mặt Tạ Sơ Thần đỏ bừng. Hơi nóng quanh người lại tăng lên, cứ như có một luồng khó nóng xoay vòng. Hắn lại không nhận ra, ngược lại ngượng ngùng ôm mặt, oán trách: "Đừng nhắc lại chuyện kia nữa...... Xấu hổ muốn chết......"
Tuy nói vậy, nhưng thân ảnh Tiêu Vãn lại hiện lên trong đầu Tạ Sơ Thần. Hai tay cực nóng, cái ôm ấm áp, mềm nhẹ nói...... Làm hắn càng say mê, cả người tản ra ấm áp hôi hổi.
Hắn nằm lên giường, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hình như ta say rồi......"
Tháy má Tạ Sơ Thần ứng hồng, giống như xuân tâm nhộn nhạo, cho rằng công tử đang nghĩ tới kế hoạch đẩy ngã buổi tối, Chiêu Nhi cười mập mờ: "Công tử, không thì ngài uống thêm mấy chén rượu nữa. Chờ yến hội kết thúc, ta sẽ mời tiểu thư tới, đêm nay tiểu thư cũng say, nhất định tùy ý công tử......"
"Chiêu Nhi, đừng làm loạn...... Đi nấu một chén canh giải rượu cho ta."
Sau khi Chiêu Nhi rời đi, Tạ Sơ Thần choáng váng nằm trên giường. Trong phòng bỗng tản ra một mùi hương cực kỳ nhẹ, làm hắn càng mơ màng, cảm thấy người mình nhũn ra, như nằm trên bông.
Rất lâu sau đó, nghe thấy tiếng bước chân, hắn hơi mở mắt, khẽ hỏi: "Chiêu Nhi......?"
Đối phương không nói gì, chỉ bước tới gần Tạ Sơ Thần.
Dáng người Chiêu Nhi không thon gọn như thế, Tạ Sơ Thần hoang mang dụi mắt. Trong lúc mơ màng, hắn như đang thấy Thê Chủ dịu dàng bước tới, không khỏi mỉm cười: "Thê Chủ......"
Khi nói chuyện, hắn giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, nắm lấy cánh tay nữ tử, thân mật cọ cọ.
Đối phương cười khà khà, không ngăn cảnh hành động thân thiết của Tạ Sơ Thần, mà chậm rãi tháo đai lưng của hắn, chuẩn bị cởi áo của hắn.
Vân Thư đứng ngoài cửa thấy mọi chuyện diễn ra thuận lợi, hơi mỉm cười, đi tới yến hội.
Thấy Tạ Sơ Thần tùy ý để mình hành động, nữ tử cười càng sâu, ai ngờ vừa mới cởi một cái áo khoác, Tạ Sơ Thần lại đột nhiên đẩy mình ra, nhăn mày mở miệng: "Ngươi không phải Thê Chủ, ngươi là ai? Tránh ra! Đừng chạm vào ta!"
Vốn áo trong của Tạ Sơ Thần bị trộn bột phấn. Loại bột phán này có công hiệu ôn thận tráng dương, chỉ cần vừa vào nước liền mất màu, mất vị. Tuy hít bột phấn vào hoặc thấm vào da thì công hiệu kém đi, nhưng vẫn có hiệu quả như xuân dược. Sau khi dùng với rượu, lập tức hiệu quả tăng lên, hơn nữa không hề dễ bị phát hiện.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ có đốt lư hương. Một khi hít khí này vào, người trúng thuốc sẽ gặp ảo giác. Đó là nhìn thấy người trong lòng, mình đang ân ái với người trong lòng.
Trừ khi dùng giải dược hoặc là nội công thâm hậu, nếu không thì khó có thể giữ vững lý trí sau khi hít phải. Nhưng Tạ Sơ Thần mơ màng lại hoảng sợ.
"Chiêu —— Ách ——"
Thấy Tạ Sơ Thần muốn la lên, nữ tử vội che miệng Tạ Sơ Thần, một tay định bắt đầu xé quần áo hắn. Ai ngờ còn chưa kịp kéo áo hắn, đầu đã đau xót, trước mắt nàng ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thoát khỏi kiềm chế, Tạ Sơ Thần sợ hãi dùng chăn bọc lấy mình, nhưng càng bọc, người hắn càng nóng, từng luồng nhiệt không ngừng len lỏi, chưa bao giờ có cảm giác như thế khiến hắn sợ tới khóc lên.
"Thê Chủ...... Thê Chủ......"
"Họ thật to gan! Dám dùng loại kế này để hủy trong sạch người khác!" Đạp mạnh nữ tử, Họa Hạ đánh tới mức mặt mũi nàng ta sưng tím, tức giận mắng, "Bây giờ, ta đem nàng ta ra sảnh, bảo tiểu thư hưu cái tên độc phu Quý Thư Mặc này đi!"
"Họa Hạ, đừng xúc động. Hôm nay đông khách, ngươi mà mang người ra sảnh, chẳng phải muốn nói cho tất cả mọi người biết là công tử suýt bị làm nhục sao? Tiểu thư sẽ không muốn Tạ công tử chịu loại uất ức này đâu...... Ngươi đi báo cho tiểu thư đi đã!"
Sau khi Họa Hạ đi rồi, Vân Yên tiến lên bắt mạch, nhưng Tạ Sơ Thần dù đầu óc đang cực kỳ loạn, tính cảnh giác lại cực cao. Hai mắt hắn đỏ bừng, kêu rên, co chặt trong chăn không cho người khác tới gần.
Vân Yên giật mình, bỗng nhận ra Tạ Sơ Thần không chỉ đơn giản là trúng cửu chuyển hương!
Vân Yên về yến hội, đưa áo cho Quý Thư Mặc, giữa bọn họ có ám hiệu, mang áo tới là kế hoạch thuận lợi. Nếu không mang áo tới là kế hoạch thất bại.
Biết Tạ Sơ Thần đã thành cá trong chậu, Quý Thư Mặc cười gật đầu, vui vẻ nhìn về phía Tiêu Vãn. Thấy Tiêu Vãn bị mọi người luân phiên mời rượu mà say, nằm gục trên bàn bất tỉnh, con ngươi trong mắt hắn lập lòe, bước nhanh tới hướng Tiêu Vãn đang say.
Tuy rất muốn lập tức tới xem hình ảnh Tạ Sơ Thần bị chà đạp thê thảm, nhưng hôm nay, hắn lại có mục đích quan trọng khác, đó chính là đưa Tiêu Vãn về phòng mình.
Hắn muốn cho mọi người biết, đêm nay Tiêu Vãn sủng hạnh hắn, mà Tạ Sơ Thần không nhịn được cô đơn nên hồng hạnh xuất tường!
"Thê Chủ say, ta tới đỡ Thê Chủ về phòng." Quý Thư Mặc nhiệt tình vươn tay, một bộ dạng phu lang tốt tới nắm lấy cánh tay Tiêu Vãn. Tiêu Vãn lại kín đáo dịch một bước sang bên cạnh, giống như đứng không vững nhào tới người Sở Mộ Thanh.
Một bộ huyền bào bị nắm nhăn nheo, nàng bám Sở Mộ Thanh không chịu buông tay, trong miệng kêu: "Tử Thanh, chúng ta lại uống một chén! Làm bạn—— rượu! Ọe ——"
Bị Tiêu Vãn nắm như thế, Sở Mộ Thanh không tránh nổi, xui xẻo bị nôn đầy người. Nàng xù lông, đang muốn phát tác, lại thấy Tiêu Vãn dùng cái tay bẩn kéo mình, xin lỗi: "Tử Thanh, rất xin lỗi..... Ngươi tới phòng ta thay áo đi. Họa Hạ, đun nước ấm cho Tạm điện hạ......"
Trên bàn tiệc, bị Tiêu Vãn không ngừng chuốc rượu, Sở Mộ Thanh cũng đau đầu, đành gật đầu, nghiêng ngả đi theo Tiêu Vãn và hai nha hoàn tới Mặc Uyên Cư.
Hôm nay, Sở Mộ Thanh dẫn theo hai hộ vệ. Thấy chủ tử đi tới Mặc Uyên Cư, lại tắm gội thay đồ trong phòng khách, hai hộ vệ nghiêm ngặt tuân thủ chức tránh, đứng chờ ở cửa.
Chỉ một lát sau, trong phòng truyền tới âm thanh mặc quần áo, sau đó Sở Mộ Thanh còn hơi men say khó chịu: "Quần áo Tiêu Vãn đưa cho ta không vừa, các ngươi về phủ lấy một bộ áo sạch cho ta. Trước khi các ngươi lấy đồ tới, ta ở phòng cho khách nghỉ một lát, đừng ai tới làm phiền."
Một hộ vệ nghe lệnh, lập tức rời khỏi Tiêu phủ. Một hộ vệ khác vẫn theo lời dặn của Sở Mộ Thanh, im lặng canh giữ trước cửa phòng giành cho khách.
Trong một căn phòng khác, Tiêu Vãn say xỉn, thất thểu đi một đoạn, lúc bước qua ngạch cửa thì bị vấp chân. Quý Thư Mặc đỡ Tiêu Vãn người đầy mùi hôi vào phòng, ghét bỏ người nàng dơ bẩn.
Mục đích của hắn hôm nay rất đơn giản, chính là ngụy trang mình chung chăn gối với Tiêu Vãn và làm mọi người nghĩ hắn được Tiêu Vãn sủng hạnh.
Cởi áo ngoài của Tiêu Vãn ra, Quý Thư Mặc xoa mày đi tắm.
Bị Tiêu Vãn làm cả người đều bẩn, không tắm cho sạch thì hắn khó chịu.
Sau khi tắm xong, Quý Thư Mặc nhỏ giọng dặn dò Vân Thư, bảo hắn nghĩ cách làm to chuyện lên, dẫn Trần Thái Công tới Mai Viên bắt gian. Bản thân thì quay về sương phòng, làm như không liên quan tới việc này.
Trần Thái Công rất nghiêm khắc, chú trọng thanh quy giới luật, cho dù Tiêu Vãn có thích Tạ Sơ Thần thế nào đi chăng nữa thì nhất định cũng không để một nam nhân có vết nhơ như vậy ở lại Tiêu phủ đâu.
Nghĩ như vậy, trong mắt Quý Thư Mặc hiện lên nét ác độc.
Hắn đi tới bên giường, phát hiện ra ngọn nến trong phòng đã tắt, loáng thoáng nhìn thấy Tiêu Vãn đắp chăn nằm trên giường, đưa lưng về phía mình ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng bò lên giường, nằm cạnh Tiêu Vãn.
Lần này, Tiêu Vãn say khướt, không thể bảo vệ Tạ Sơ Thần như trước nữa. Mà Tạ Sơ Thần bị bắt gian sẽ trở thành chiếc giày rách tàn hoa bại liễu, cho dù có bị oan thật cũng không có cách nào xóa đi tội danh thông dâm lả lơi ong bướm này.
Bị bắt gian trên giường, chắc chắn sẽ làm cho Tạ Sơ Thần thân bại danh liệt!
Quý Thư Mặc càng nghĩ càng hưng phấn, bỗng cảm thấy cả người bốc lên một luồng hơi nóng. Mang theo tâm trạng xem kịch, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chờ âm thanh ồn ào đến bắt gian ở gần đó.
Nhưng chờ mãi, ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng cao. Quý Thư Mặc hơi khó chịu nhăn mày, nghĩ mình vừa chỉ uống vài chén rượu thôi, vì sao phản ứng kịch liệt vậy?
Không đợi tới khi hắn hiểu ra có chuyện gì, đầu óc hắn đã càng ngày càng mơ hồ, giống như nơi giữa hai chân hơi kích động, làm hắn khó chịu khép hai chân lại, hô hấp căng thẳng.
"Nóng......" Hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, nằm trên giường thở gấp.
Chỉ một lát sau, trong phòng tối đen yên tĩnh truyền tới tiếng cởi quần áo. Nhưng cho dù đã cởi áo ngoài, Quý Thư Mặc vẫn bị nóng tới thở dốc. Sau khi cởi nốt chiếc áo lót, hắn vội hướng tới một khối băng thật lớn, cọ cơ thể cực nóng của mình vào đối phương, mong giảm bớt ngọn lửa hừng hực trên người.
Hắn biết mình đang không bình thường, nhưng đầu óc mơ hồ nên không thể suy nghĩ nhiều, chỉ biết người đang say như chết bên hắn là Tiêu Vãn, cho dù hắn có làm gì, nàng cũng sẽ không phản kháng hay tỉnh lại.
Vậy ôm thêm một cái đi......
Đầu Sở Mộ Thanh đau muốn nứt ra dần tỉnh lại, lại nghe tiếng cởi quần áo bên cạnh. Nàng say rượu đau đầu không kịp nghĩ gì, người nọ bỗng nhào tới mình, nhiệt tình cọ vào trước ngực.
Thân mình mềm mại cực nóng, hô hấp hỗn loạn nam tính, làm cả người nàng bốc lên một ngọn lửa. Nàng không nói hai lời, xoay người áp thiếu niên dưới người mình, dán chặt vào đối phương.
"Là ngươi?"
Còn tưởng là tiểu thị nào đó trong phủ muốn bò lên giường nàng, ai ngờ vừa đập vào mắt lại là khuôn mặt đỏ ửng mê người của Quý Thư Mặc.
Trên người hắn không có lấy một mảnh vải, da thịt tuyết trăng dưới trăng tản ra một màu hồng phấn. Dung nhan đỏ ửng say khướt, làm say lòng người, lộ ra phong tình không nói nên lời.
Không ngờ tài tử kinh thành luôn cấm dục lại mị hoặc như thế, Sở Mộ Thanh nuốt nước miếng, cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa, lý trí vốn không còn mấy cũng đứt phựt.
Nàng cũng quên mình còn ở Tiêu phủ, hoàn toàn coi nhẹ mình và Quý Thư Mặc đã đường ai nấy đi.
Tinh trùng lên não làm nàng còn tưởng mình đang như ngày xưa, Quý Thư Mặc bất mãn chuyện gả cho Tiêu Vãn mà hiến thân cho nàng. Nàng duỗi tay ôm Quý Thư Mặc vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng, một tay khác thuần thục vuốt ve trên người hắn, xẹt qua cổ hắn, chạy tới sống lưng ——
Nữ tử bên người nóng ấm, nhiệt độ trên người Quý Thư Mặc không chỉ không giảm đi, ngược lại bởi vì được Sở Mộ Thanh vuốt ve mà ngày càng nóng bỏng, thật sự là làm hắn kích thích tới nhũn ra.
Trong lúc mông lung, Quý Thư Mặc cảm thấy có thứ gì đó đè trên người mình. Mang theo hô hấp mùi rượu thổi trên mặt, làm nóng cơ thể hắn, lập tức đỏ ửng.
Quý Thư Mặc không nhịn được mà vặn vẹo, hắn rên khẽ: "Thê Chủ......"
Một tiếng Thê Chủ làm Sở Mộ Thanh giật mình nhận ra —— mình còn đang ở Tiêu phủ!
Sở Mộ Thanh lập tức giận dữ, sắc mặt đen sì, che đi tâm trạng mưa rền gió dữ.
Quý Thư Mặc chết tiệt, hóa ra là định bò lên giường Tiêu Vãn!
Dám phản bội ta, dâm phu không biết xấu hổ!
Trên ngực truyền tới một cơn đau, làm Quý Thư Mặc kêu thảm.
Trong phòng hương khí tràn ngập, Sở Mộ Thanh bị cơn giận thiêu mất lý trí. Nàng nắm lấy viên ô mai nhỏ trước ngực Quý Thư Mặc, dùng sức vừa nhu vừa nắn. Khi Quý Thư Mặc đau đớn, hung hăng rong ruổi trên người hắn.
Trước đó, trong khi Quý Thư Mặc tắm gội, Tiêu Vãn đã chạy tới Mai Viên.
"Tiểu thư, trừ lư hương có cửu chuyển hương, quần áo Tạ công tử cũng bị bỏ Khởi Thạch không màu không vị. Người này lúc nãy trà trộn vào đội ngũ biểu diễn, vừa rồi định động tay với Tạ công tử, ta đã đánh nàng hôn mê bất tỉnh."
Từng là kẻ ăn chơi trác táng, tửu lượng Tiêu Vãn không hề kém, nhưng bởi vì cái lần hắn giả say "nói thật" trước đó với Quý Hiểu Phong, không ít người nghĩ tửu lượng của nàng kém. Cho nên trước mặt mọi người, khi được kính rượu, Tiêu Vãn tuy hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn giả vờ say, nghiêng ngả suýt ngã.
Vốn định giả say sớm một chút, đuổi khách đi để ở cạnh Tạ Sơ Thần, ai ngờ từ trong miệng Họa Hạ, nàng mới biết kế hoạch độc ác của Quý Thư Mặc!
Lại là mê dược, lại là xuân dược, lại tìm người làm nhục Tạ Sơ Thần!
Trong lòng Tiêu Vãn bừng bừng lửa giận, suýt nữa đã định xông lên giết Quý Thư Mặc. Nhưng bình ổn lại cảm xúc, nàng quyết định cũng tương kế tựu kế, cho Quý Thư Mặc gánh hậu quả, thân bại danh liệt!
Lạnh lùng liếc nhìn nữ tử bị trói, Tiêu Vãn lạnh giọng hỏi: "Vì sao mê hương này không được phát hiện sớm? Ta phái nhiều người bảo vệ Mai Viên như vậy, vì sao Quý Thư Mặc vẫn hạ dược được?"
Vân Yên ngập ngừng, nhẹ giọng nói: "Trước đó thuộc hạ cũng thấy lư hương có mùi lạ, nhưng tưởng là công tử tự chọn......"
Từ miệng Chiêu Nhi lúc sáng biết được đêm nay Tạ Sơ Thần muốn hành động, cho nên Vân Yên cũng nghiêm túc cho rằng bỏ thêm mùi hương trong phòng là để trợ hứng cho chủ tử.
"Thê Chủ......" Lúc này, Tạ Sơ Thần mơ màng mở mắt, trên mặt tuy vẫn say, nhưng lại như một bông hòa đào, rất hấp dẫn. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, đôi mắt to sáng ngời đầy sương mù.
"Thê Chủ, ta thích ngài......"
Bị Tạ Sơ Thần đột ngột thổ lộ, Tiêu Vãn đang xụ mặt thu lại tức giận, vội đi tới bên giường.
Giống như ngày ấy sau khi sống lại, Tạ Sơ Thần uống say nói loạn linh tinh bắt đầu tỏ tình, những lời nào ngày thường không dám nói thì nói ra hết, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Vãn, vừa cọ trong lòng nàng, vừa chờ nàng đáp lại.
Là mùi hương của Thê Chủ...... Thê Chủ tới rồi, thật tốt......
"Thê Chủ, ôm ta, ôm ta một cái!" Tiếng nói ngọt ngào xoa dịu cảm xúc bùng nổ trong lòng Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần chỉ muốn đơn thuần ôm Tiêu Vãn, Tiêu Vãn lại tưởng hắn vẫn bị ảnh hưởng, vội hỏi: "Sơ Thần, ngươi còn có chỗ nào khó chịu sao?"
Tạ Sơ Thần lắc đầu, hai má đỏ ứng lắc mạnh, làm nũng với Tiêu Vãn: "Thê Chủ, hôm nay ngài sủng ái ta được không?" Hắn nói, không ngừng dụi vào lòng Tiêu Vãn, vừa cọ vừa sờ làm Tiêu Vãn sửng sốt.
Độ ấm trên người hắn vẫn rất nóng, động tác không giống ngày thường mà vô cùng nhiệt tình, làm Tiêu Vãn lo lắng vội nhìn về phía Vân Yên, hỏi: "Vân Yên, xuân dược trên người Sơ Thần có thể loại bỏ hay không?"
"Tạ công tử không trúng xuân dược quá nặng, lẽ ra đã giải rồi......" Vốn là câu trả lời khẳng định, nhưng nhìn bộ dáng mặt đầy xuân quang, cường thế khinh bạc Tiêu Vãn, Vân Yên lại hơi ngập ngừng, rốt cuộc Tạ công tử trước mắt có phải người trước kia sờ tiểu thư một chút đã đỏ mặt hay không. Lúc nãy nàng còn chưa bắt mạch được, còn bị cào vài cái. Bây giờ lại dán lấy tiểu thư làm nũng, hình như hơi trái ngược......
Thấy Tiêu Vãn ngồi nghiêm chỉnh không để ý tới việc mình dụ dỗ, Tạ Sơ Thần nghẹn ngào, tội nghiệp lại thất vọng nhìn Tiêu Vãn, ánh mắt kia, làm Tiêu Vãn cảm thấy có gì đó sai sai!
Sơ Thần, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Không thoải mái ở đâu, nói cho ta biết."
Tạ Sơ Thần không nói gì, lại vùi đầu nhào vào lòng Tiêu Vãn. Bởi vì cảm nhận được độ ấm và sự an toàn, thiếu niên đang mơ màng liền buồn ngủ.
Thấy Tạ Sơ Thần nằm trong lòng mình ngủ say, có vẻ không bị thương tổn gì, Tiêu Vãn cảm thấy ấm áp dịu dàng. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa ấn đường trên trán Tạ Sơ Thần, hoàn toàn khồn biết Tạ Sơ Thần mơ màng nhưng lại nghĩ trong đầu rằng: "Cho dù Thê Chủ không được, mình cũng sẽ không ghét bỏ Thê Chủ...... Nhất định có thể trị khỏi cho Thê Chủ......" ( =))) )
Chờ rất lâu, tiếng bước chân dồn dập Tiêu Vãn chờ mong đã vang lên. Chỉ thấy cách đó không xa, Trần Thái Công, Vương thị và hơn mười nha hoàn đi theo tên nô tài bước tới Mai Viên. Nguyên nhân là Tạ Sơ Thần uống say, ở trong sân bị thổ hạ tả, hình như rất nghiêm trọng.
Bây giờ, Tạ Sơ Thần là phu lang Tiêu Vãn sủng ái nhất, cũng là vị phu lang Tiêu Vãn muốn lập làm Chính Quân, không thể có chuyện xảy ra được.
Nhưng một đám người còn chưa tới Mai Viên, lúc đi ngang qua Mặc Uyên Cư, lại nghe thấy tiếng nam nữ rên khẽ loáng thoáng truyền tới.
Vân Thư đi lẫn trong đám người, đỏ mặt: Công Tử với Tiêu Vãn lại diễn giả thành thật...... Còn kêu vang như vậy......
Vốn âm thanh phòng the của phu thê cũng không sao, nhưng Họa Hạ bỗng kinh ngạc kêu lên: "Đây đâu phải giọng của tiểu thư!"
Tiếng rên khàn khàn, lại bởi vì quá xa, nên không nghe rõ.
Mọi người tuy nghi ngờ, nhưng không dám có hành động gì. Đây cũng là sân của Tiêu Vãn, ngoài Tiêu Vãn ra, ai dám to gan trình diễn đông cung sống ở đây được?
Nhưng Họa Hạ lại ra vẻ bất bình vì chủ tử, giận tím mặt đá văng cửa phòng, bước vào.
Trong phòng ngủ, quần áo nam nữ rơi đầy đất, hình ảnh vô cùng ái muội. Trên giường, màn che kéo xuống một nửa, hình ảnh nam nữ mông lung đập vào mắt, hoàn toàn không che được hình ảnh nam nữ điên cuồng trong căn phòng đầy ý xuân.
Động tác kịch liệt, tiếng rên khe khẽ, hơi thở ái muội ập vào mặt, ván giường kẽo kẹt rung động, làm nhóm nô tài đỏ bừng mặt.
"Đây chẳng phải là Tam điện hạ sao?!"
Không biết là ai kêu lên, toàn bộ Mặc Uyên Cư bùng nổ.