Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 40: Cơn giận của Tiêu Vãn


2 năm

trướctiếp

(Warning: Chương này đọc ỨC CHẾ lắm.)

Liễu thị vừa ra lệnh, hộ vệ Tiêu phủ vây lại, nhanh chóng vây quanh Tạ Sơ Thần và nữ tử. Nữ tử che mặt một bên ngăn địch, một bên ôm chặt Tạ Sơ Thần, nói nhỏ nhẹ bên tai hắn: "Sơ Thần, yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài."

Hô hấp xa lạ thổi bên tai, Tạ Sơ Thần khó chịu tới mức nổi da gà. Hắn đỏ mắt, khuôn mặt nghẹn tới mức vừa trắng vừa hồng, nhưng ở trước mắt mọi người lại là hắn đang thẹn thùng núp vào lòng nữ tử.

Thân thiết tới cỡ nào, cảm động tới cỡ nào, gian phụ dâm phu không biết xấu hổ tới cỡ nào a!

Thanh danh của nam tử vô cùng quan trọng, còn chưa giải thích rõ được việc vu oan giá họa thì đã có gian phụ chạy tới cứu hắn! Nhìn ánh mắt khinh bỉ phẫn nộ của mọi người, bỗng Tạ Sơ Thần rất sợ, hắn sợ liệu Thê Chủ có dùng ánh mắt này nhìn mình hay không?

Kệ cho dù có phải thật hay không, không có bất cứ nữ tử nào chịu được loại chuyện như thế xảy ra cả.

Giờ phút này, Tạ Sơ Thần cảm thấy thật may mắn, Tiêu Vãn không thấy hình ảnh mình nằm trong lòng người phụ nữ khác. Nhưng hắn lại hy vọng Thê Chủ có thể giống như ba năm trước, cứu hắn ra khỏi vực sâu.

Họa Hạ kinh hãi, chỉ vào nữ tử che mặt, căm giận mà nói: "Tỷ tỷ, Tạ, Tạ công tử thế mà! Mệt tiểu thư bảo vệ hắn như vậy......"

Vu oan giá họa, thuật vu cổ, thư tình, bức họa cuộn tròn, những vật chứng đó có thể giải thích được, nhưng bây giờ lại có gian phụ tới chứng thực tội danh hồng hạnh xuất tường của Tạ Sơ Thần, gần như đẩy hắn vào tình cảnh không thể giải thích.

Nếu tiểu thư ở đây, nàng sẽ làm thế nào?

—— Vân Yên, ba ngày ta không có ở đây, ngươi phải bảo vệ Sơ Thần, đừng để hắn bị bắt nạt.

Lời dặn dò của Tiêu Vãn trước khi đi vang lên trong đầu nàng, sắc mặt Vân Yên trầm xuống, đầu ngón tay rút ngân châm ra, nhỏ giọng mở miệng bên người Họa Hạ:"Tuỳ thời bắt sống nàng!" Nói xong, dùng ngân châm lấy thế sét đánh bắn vào nữ tử che mặt.

Nữ tử che mặt làm ra vẻ một phen, khi đang chuẩn bị rời đi, từ xa lại có mấy đạo hàn quang đánh tới, hướng tới chỗ thứ ba đại huyệt trước ngực. Nàng kinh ngạc, vội rút kiếm chém tới, lại vì mang theo Tạ Sơ Thần trói buộc mà rơi xuống thế hạ phong, tuy tránh được chỗ trí mạng, vẫn bị hai cái ngân châm đâm trúng tay.

(Candy: Chỗ này Candy hơi khó hiểu, nếu đã ôm Thần ca trước ngực thì làm sao mà ngân châm đâm tới ngực được.)

Vân Yên thấy vậy, ánh mắt tối lại, tay phải lại bắn ra, hai châm phá gió mà tới, thẳng vào hai mắt lộ ra bên ngoài miếng vải đen.

Đúng lúc ám khí đánh lại, Họa Hạ rút kiếm đâm tới bụng nữ tử, hai mặt giáp công, nữ tử che mặt lực bất tòng tâm, cánh tay bị ngân châm đâm trúng đau xót. Mắt thấy mình sắp bị bắt sống, nàng vội đem Tạ Sơ Thần trong lòng chắn trước người, cởi bỏ huyệt đạo của hắn rồi ném hắn vào mũi kiếm của Họa Hạ.

Họa Hạ cắn răng, vội thu lại kiếm. Nữ tử che mặt thấy, mũi chân điểm nhẹ rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn tỏ ra quan tâm: "Sơ Thần, ngươi chờ ta, ta nhất định về cứu ngươi!"

Lời này rơi xuống, Tạ Sơ Thần bị Vân Yên đỡ lấy tức tới ngực phập phồng, lúc được giải huyệt suýt chút nữa chửi ầm lên.

Họa Hạ và ba hộ vệ đuổi theo nữ tử che mặt. Liễu thị chỉ vào Tạ Sơ Thần mặt trắng bệch, hùng hổ mắng: "Dâm phu không biết xấu hổ! Làm mất hết thể diện Tiêu gia! Người tới, gia pháp hầu hạ!"

Đông Ngụy coi tội gian dâm là tội rất nặng. Mà Tiêu gia là đại thế gia, sao có thể cho phép nam tử yêu đương vụng trộm phát sinh, nếu không phải mọi người biết, yên lặng bị đánh đuổi khỏi phủ. Nhưng nếu mọi người đều biết, Thê Chủ đội nón xanh chắc chắn sẽ tức giận, nhẹ thì xóa tên khỏi gia phả, cạo đầu làm ni tăng, nặng thì bỏ lồng heo xử tử.

Liễu thị là sườn quân của Tiêu Ngọc Dung, vốn không có tư cách xử lý phu lang của đại tiểu thư, nhưng Tạ Sơ Thần lại không danh không phận đi theo Tiêu Vãn, không chỉ bị người đổ tội, Tiêu Ngọc Dung và Tiêu Vãn lại không có ở đây, thế nên Liễu thị là chủ tử Tiêu gia, phụ trách việc này.

Nhưng mệnh lệnh không quy củ của hắn lại được bốn phía trầm trồ khen ngợi, có người lấy bản tử tới.

Vốn là đạo diễn tự đạo tự diễn vu oan, Liễu thị cũng không thật sự muốn giết chết Tạ Sơ Thần. Hắn ho nhẹ, làm bộ làm tịch: "Tạ công tử, hôm nay nếu ngươi nhận tội, thành tâm ăn năn, năm mươi đại bản có thể giảm một nửa. Sau khi ngươi rời khỏi Tiêu gia, đoạn tuyệt với Tiêu gia, không còn là phu lang của đại tiểu thư nữa ——"

Tiêu gia là gia tộc nhà tướng, gậy gia pháp không phải là năm thước năm tấc, đầu to rộng bằng trúc mà còn nặng hơn, gần hai cân.

Năm mười hai tuổi, Tiêu Vãn lần đầu tiên đi thanh lâu với bằng hữu, từng bị Tiêu Bình xử phạt thể xác. Ai ngờ, mới đánh năm cái đã khóc, làm Tiêu Bình giận tới mức mắng Tiêu Vãn là đích trưởng nữ Tiêu gia mà lại không có phẩm chất cứng cỏi của tổ tông Tiêu gia, không nỗ lực, đọc sách, không học tập võ thuật, lại học được cách ăn chơi trách táng, đúng là tức chết nàng!

Tiêu Vãn mười hai tuổi bị đánh năm cái đã khóc, càng không nói tới nam nhi yếu đuối.

Đương nhiên trong luật của Đông Ngụy, cũng có nam nữ vì chuyện ngoại tình mà cam tâm bị đánh năm mươi đại bản, thoát khỏi gia phả. Nhưng đánh năm mươi đại bản xong huyết nhục mơ hồ, dưỡng nửa tháng mới có thể khỏi.

Nhưng đối với Sơ Thần chỉ muốn gả cho Tiêu Vãn, muốn ở bên Tiêu Vãn, nói hắn phải rời xa Tiêu Vãn thì còn thống khổ hơn cả chết.

"Ta vốn không quen nữ tử che mặt kia. Lúc nãy nàng điểm huyệt đạo của ta nên mới không nhúc nhích." Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, lạnh lùng chặn lời của Liễu thị, "Nhưng tội danh này, ta không thẹn với lương tâm, tuyệt không thừa nhận, ta cũng tuyệt đối không rời khỏi Tiêu gia!"

Nhưng câu nói có lực, khí phách, Tạ Sơ Thần cắn răng nói ra, nén nhịn tức giận muốn bộc phát trong lòng.

Ta phải đợi Thê Chủ trở về, để nàng trả lại trong sạch cho ta!"  

"A, ngươi cho rằng đại tiểu thư về sẽ tin ngươi?" Liễu thị không khách khí trào phúng, "Hồng hạnh xuất tường tội chi dâm, vu oan hãm hại tội đố kị, trộm đồ nhà kho tội trộm cắp. Trong mười điều, ngươi đã phạm ba điều, nếu đại tiểu thư mà biết, dựa theo tính cách nóng nảy của nàng, không đánh cho ngươi chết thì thôi, ngươi còn nghĩ có đường sống? Thức thời thì nhận tội đi, còn có đường sống."

Nhìn Liễu thị hùng hổ dọa người, Tạ Sơ Thần cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Nếu Thê Chủ muốn đuổi hay xử tử ta, ta cam tâm tình nguyện. Nhưng trừ bỏ Thê Chủ, không có kẻ nào được phép trừng phạt ta. Ta là phu lang của Thê Chủ, chỉ có nàng mới co tư cách. Nhưng mà Liễu Trắc Quân, ngươi bao biện làm thay, thừa dịp Thê Chủ không có ở đây trăm phương ngàn kế muốn đuổi ta ra khỏi Tiêu phủ, chẳng lẽ sợ ta nói gì với Thê Chủ?"

Thấy Tạ Sơ Thần không biết điều, lửa giận của Liễu thị bùng lên, không khỏi nổi lên sát ý: "Hồ đồ gan lỳ, người đâu, đánh thật mạnh cho ta!"

"Liễu Trắc Quân, việc này vô cùng nghiêm trọng, chỉ bằng vào chứng cứ trước mắt thì vẫn không thể coi nhẹ phán đoán được." Vân Yên ngăn trước người Tạ Sơ Thần, cố ý bảo vệ: "Tạ công tử là phu lang của tiểu thư ta, việc này phải chờ tiểu thư về xử lý. Ngài đã biết tính tình của tiểu thư, nếu ngài trừng phạt người của nàng ấy, tiểu thư sẽ tức giận. Nếu tiểu thư đã tức giận, chuyện gì cũng có thể làm được."

Câu cuối cùng, Vân Yên hạ giọng cảnh cáo.

Ôn thị đã chết mười bảy năm, Tiêu Ngọc Dung chưa bao giờ nghĩ tới nghiêm quân, bất công độc sủng nữ nhi Tiêu Vãn của Ôn thị. Liễu thị luôn căm hận Tiêu Vãn, giận chó đánh mèo lên Tạ Sơ Thần.

Nhưng ông ta biết, Tạ Sơ Thần bị bắt cả người lẫn tang vật, Tiêu Vãn ghét bỏ hắn sao có thể tha cho hắn. Tiêu Vãn về thì làm sao, chắc chắn chỉ có đường chết!

Dưới ánh mắt lạnh băng của Vân Yên, Liễu thị không tình nguyện nói: "Giam Tạ thị vào phòng củi, chờ đại tiểu thư về rồi xử lý!"

Quý Thư Mặc luôn im lặng theo dõi thấy Liễu thị không trừng phạt Tạ Sơ Thần trước mặt mọi người, càng không đuổi hắn khỏi Tiêu phủ, môi mỏng mím lại, lòng cảm thấy không vui.

Trong lòng Vân Yên buông lỏng, nhỏ giọng nói với Tạ Sơ Thần bị giải đi: "Chuyện này có vấn đề, ta sẽ điều tra với Họa Hạ. Tiểu thư từng nói nếu ngươi xảy ra chuyện gì, phát tín hiệu ở gần trường thi, nàng sẽ trở về......"

Tuy Tiêu Van đã dặn dò như vậy, nhưng Vân Yên chưa bao giờ có tính toán làm phiền Tiêu Vãn. Nàng vừa nói vậy chỉ là để an ủi Tạ Sơ Thần, làm cho hắn yên lâm chờ Tiêu Vãn, đừng làm gì cả. Nhưng nàng chưa nói xong, Tạ Sơ Thần đã vội lắc đầu: "Không được quấy rầy Thê Chủ đi thi! Ta không sao cả......"

Khẩn trương nhìn thoáng qua Chiêu Nhi hôn mê, hắn mím môi, nhẹ nhàng nói: "Vân cô nương, nhờ ngươi chăm sóc Chiêu Nhi. Chuyện này cũng đừng nói với cha......"

Sau khi Tạ Sơ Thần bị nhốt vào phòng củi, nhân chứng vật chứng bất lợi với hắn ngày càng nhiều. Tạ Sơ Thần hiểm độc, hồng hạnh xuất tường vớ vẩn trở thành tin đồn lan truyền trong Tiêu phủ. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhận định Tạ Sơ Thần là nam tử tâm địa rắn rết, lả lơi ong bướm, nhận định sau khi Tiêu Vãn về phủ chắc chắn sẽ trừng phạt dâm phu này!

Ngay cả Trần Thái Công hơi có hảo cảm với Tạ Sơ Thần cũng lạnh lòng. Hắn đối với luật giới thanh quy xưa nay luôn coi trọng, cho nên vì Tạ Sơ Thần có ngọc bội Tiêu gia mới nhận định Tạ Sơ Thần là Chính Quân của Tiêu Vãn. Mà bây giờ, người hồng hạnh xuất tường không xứng là Chính Quân của Tiêu gia!

Hắn lạnh giọng phân phó Liễu thị, mặc kệ Tiêu Vãn phạt hắn thế nào, chỉ cần Tạ Sơ Thần không chết, người bại hoại Tiêu gia này phải xuất gia quy y, làm bạn thanh đèn, mới không để người khác chê cười Tiêu gia.

Liễu thị yên lặng lắng nghe, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.

Ở Mai Viên vô cùng yên tĩnh. Sau khi Thẩm thị chữa khỏi mắt liền về Tạ gia, không hề biết việc này. Bây giờ trong Mai Viên ngoài Vân Yên, chỉ có Chiêu Nhi đang hôn mê.

Vân Yên ngồi ở mép giường, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho Chiêu Nhi đang hôn mê. Trên má hắn sưng đó còn có vết xước, có thể thấy đối phương xuống tay mạnh đến thế nào.

Họa Hạ đuổi theo nữ tử che mặt thất bại, uể oải về, nàng nhíu mi, kỳ quái nói: "Có tận bốn người đuổi theo, vậy mà vẫn để người đó chạy thoát, đúng là kỳ quái."

Nghe xong toàn bộ quá trình truy đuổi, Vân Yên trầm ngâm, bình tĩnh phân tích: "Tiêu phủ đâu phải nơi người thường có thể vào được, nữ tử này nhất định là người trong Tiêu phủ, có khả năng nhất là hộ vệ Tiêu phủ, cho nên thay đổi quần áo, quay về vị trí canh gác, các ngươi liền không bắt được nàng. Nhưng mà ——"

Nàng cười lạnh lùng, móc ra một cây ngân châm trong lòng, màu bạc lành lạnh lập lòe trong ánh nến, "Trên châm này có bôi dược, tán ra mùi kim phượng điệp. Nàng trúng hai châm của ta, dược đã nhập vào người, chỉ cần hôm nay không mưa, nhất định có thể bắt sống người này!"

"Họa Hạ, nữ tử che mặt giao cho ngươi, phải bắt sống. Nếu chết là không thể đối chứng, Tạ công tử khó có thể xoay người." Vân Yên dặn dò, "Ta đi điều tra Liễu Trắc Quân."

Họa Hạ giơ nắm đấm, xoa tay hầm hè: "Đã hiểu!"

Khi hai tỷ muội chia làm hai đường, Tiêu Ngọc Dung chưa thể về phủ vì nữ hoàng có việc gấp cần mời, Tiêu Vãn thì ở trường thi nên không biết chuyện, Liệu thị tạm thời một tay che trời ở Tiêu phủ, mà lời đồn đãi về Tạ Sơ Thần càng bị thêu dệt lợi hại.

Bị giam ở phòng củi lạnh băng, Tạ Sơ Thần vẫn không nhụt chí. Bị người chỉ vào mũi nhục mạ, hắn cũng thản nhiên cười. Chịu đói, chịu lạnh, chịu oan, những cái đó không quan trọng, chỉ cần Tiêu Vãn tin mình là được.

Mà bây giờ hắn không cần nghĩ nhiều, chỉ cần chờ Tiêu Vãn về là được.

Chỉ là, hắn không chờ được Tiêu Vãn hay Tiêu Ngọc Dung, lại thấy Tiêu Khinh Như lén lút vào phòng.

Nhìn Tạ Sơ Thần ngồi trong phòng củi, một thân áo dài màu xanh lá tuy chật vật, nhưng da thịt dưới ánh trăng lại bóng loáng, có một loại vẻ đẹp hỗn độn, Tiêu Khinh Như không nhịn được, vội mở cửa phòng củi ra.

Nàng ta nghĩ về Tạ Sơ Thần suốt nửa tháng, hôm nay đã có cơ hội rồi.

Trong Mặc Uyên Cư, Quý Thư Mặc nằm trên giường, mắt phượng hơi híp, ẩn giấu màu sắc đen tối.

Vân Thư bước nhanh tới bên hắn, nhỏ giọng nói: "Tiêu Khinh Như tới phòng chứa củi, Trần Thái Công và Liễu Trắc Quân đang tới đó." Hắn dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi, "Cục diện hôm nay, Tạ Sơ Thần đã không còn đường lui, vì sao......"

"Ta không muốn Tạ Sơ Thần bị đuổi đơn giản như vậy, mà là nhất tiễn song điêu." Quý Thư Mặc nhẹ nhàng cười, "Tiêu Vãn không thích thứ muội của minfhm càng ghét Liễu thị. Nàng trừng phạt Tạ Sơ Thần sau khi về phủ là một chuyện, nhưng Tạ Sơ Thần bị Tiêu Khinh Như làm bẩn lại là chuyện khác. Cho dù Tiêu Khinh Như chưa làm gì được, nhưng sau khi Liễu thị phát hiện ra, chắc chắn sẽ trừ bỏ Tạ Sơ Thần trước khi Tiêu Vãn về phủ, nghĩ mọi cách giấu diếm việc này. Việc này một khi rũ ra, Tiêu Khinh Như sẽ không có lý, Tiêu Ngọc Dung thì tuyệt đối che chở Tiêu Vãn. Một khi xung đột, chính là lưỡng bại câu thương. Nếu nháo cho người đời đều biết, thanh danh Tiêu gia sẽ thảm bại."

Quý Thư Mặc cười lạnh: "Tiêu Ngọc Dung chỉ có hai gái một trai, diệt Tiêu Khinh Như, khống chế Tiêu Vãn, Tiêu gia sẽ diệt vong."

Trong trường thi, Tiêu Vãn thi rất thuận buồm xuôi gió, khi đang viết rất hứng khởi, trong lòng bỗng nóng lên. Động tác ngừng lại, nàng sờ soạng trong lòng, móc ra một khối ngọc bội.

Ngọc bội xanh biếc trong túi nóng đến bỏng tay, mà túi thơm bên hông bỗng run lên, lăn xuống đất.

Ánh mắt Tiêu Vãn trầm xuống, mày nhíu chặt lại.

Tiêu Khinh Như biết lấy tính cách của Tiêu Vãn, cho dù Tạ Sơ Thần có hồng hạnh xuất tường hay không, Tiêu Vãn cũng sẽ không giữ lại phu lang làm nàng xấu mặt này. Kết cục của Tạ Sơ Thần nhất định là bị đuổi khỏi Tiêu phủ. Mà tổ phụ đã hạ lệnh bắt Tạ Sơ Thần quy y xuất gia, chung thân làm bạn với thanh đèn.

Thiếu niên xinh đẹp như thế rơi vào kết cục như vậy, Tiêu Khinh Như cảm thấy đáng tiếc, không khỏi sinh ra xúc động anh hùng cứu mỹ nhân.

Nàng ta vẻ mặt chính khí nói: "Tạ công tử, để ta cứu ngươi ra ngoài đi. Đại tỷ không thích ngươi, bây giờ ngươi còn đeo cho nàng cái nón xanh lớn như vậy, khẳng định sẽ rất tức giận, nói không chừng cón bỏ vào lồng heo! Ngươi không muốn còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn đi......"

Tạ Sơ Thần lãnh đạm đáp: "Thê Chủ sẽ tin tưởng ta, không phiền nhị tiểu thư lo lắng."

Thấy mình mặt nóng dán mông lạnh*, Tiêu Khinh Như khó chịu. Nàng hừ một tiếng, không khách khí nói: "Nhân chứng vất chứng đều có đủ, ngươi cho là Tiêu Vãn sẽ tin? Huống chi tổ phụ đã hạ lệnh bắt ngươi quy y xuât gia, làm bạn với thanh đèn. Bây giờ còn sớm, tốt nhất rời khỏi Tiêu gia đi!"

(Candy: Mặt nóng dán mông lạnh: Ý chỉ mình nhiệt tình vô cùng, muốn giúp đỡ, an ủi, thân cận với người khác nhưng lại bị đối phương tỏ vẻ hững hờ không quan tâm.)

Tiêu Khinh Như biết tất cả đều là kế hoạch của phụ thân. Nhưng nàng ta cảm thấy tiếc hận, giấu phụ thân trộm tìm Tạ Sơ Thần, đơn giản là muốn chiếm tiện nghi trước khi Tạ Sơ Thần xuất gia (=_=Đậu má).

Nàng ta đến gần Tạ Sơ Thần, ngồi bên cạnh hắn, dưới ánh mắt lạnh băng của Tạ Sơ Thần, dụ hoặc: "Bây giờ tất cả mọi người đều biết ngươi hồng hạnh xuất tường, ngươi ngoan ngoãn nghe ta, ta liền thả ngươi ra ngoài."

Nghĩ đến thân mình mềm mại như thể uyển chuyển rên rỉ dưới thân mình, trong lòng rung động, Tiêu Khinh Như lớn mật vươn tay tới Tạ Sơ Thần.

Đã quan sát nhiều ngày, Tiêu Khinh Như sớm phát hiện ta Tạ Sơ Thần không phải điêu ngoa tùy hứng như bên ngoài đồn đãi, tính tính hắn ngược lại vô cùng dịu dàng, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp. Nàng ta nghĩ, cho dù Tạ Sơ Thần bị nàng ta bắt nạt, cũng sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, ỡm ờ theo mình mà thôi.

Ai ngờ Tạ Sơ Thần nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Người đời đều nói Tiêu gia có hai người con gái, tuy đại tiểu thư là đích nữ nhưng lại là bao cỏ ăn chơi trác táng. Nhị tiểu thư tuy là thứ nữ nhưng phẩm hạnh đoan trang. Hôm nay vừa thấy đã biết lời đồn không thể tin. Nhị tiểu thư vốn không xứng so sánh với Thê Chủ!"

"Ngươi!" Tiêu Khinh Như ghét nhất là Tiêu Vãn, từ nhỏ nàng luôn phải đấu tranh với Tiêu Vãn, lại vì mình chỉ là thứ nữ, không được mẫu thân coi trọng, không thể kế thừa Tiêu gia, luôn luôn thấp hơn cái bao cỏ ăn chơi trác táng kia!

Giờ phút này lại bị Tạ Sơ Thần trào phúng mình không bằng Tiêu Vãn, lửa giận trong lòng bùng lên. Nàng ta nắm cằm Tạ Sơ Thần, cười nhạo, "Loại mặt hàng như Tiêu Vãn mà ngươi cũng vội đưa tới cửa, đơn giản vì nàng ta là đích nữ? Cũng chỉ là người ham tiền tài Tiêu gia, có tư cách gì giả vờ thanh cao!"

Thấy tay của Tiêu Khinh Như lại sờ tới, Tạ Sơ Thần lạnh lùng gạt đi: "Nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng! Nếu không đừng trách ta gọi người." Bộ ngực hắn phập phồng, trả lời mỉa mai: "Để cho mọi người biết nhị tiểu thư dối trá đến thế nào!"

"Ngươi cho rằng sẽ có người giúp ngươi?" Tiêu Khinh Như ha hả cười lạnh, kéo Tạ Thần lại.

Tạ Sơ Thần kinh ngac, mặt trắng bệch, cố đẩy Tiêu Khinh Như ra. Nhưng hắn một đêm chưa ăn cơm, sao có thể so với người học võ như Tiêu Khinh Như!

Nhất định là đại tỷ chưa từng đối xử như vậy với ngươi đi. Nàng ghét ngươi như vậy, sao có thể ôn nhu đối với ngươi. Để tỷ tỷ ta hảo hảo thương ngươi......"

Thấy cái tay trộm tặc của Tiêu Khinh Như duỗi tới, ngoài miệng nói một vài lời coi khinh Tiêu Vãn và ngôn ngữ hạ lưu, Tạ Sơ Thần tức tới run rẩy.

Khi bị Tiêu Khinh Như đè dưới thân, nhận ra được mình không thể đánh bại Tiêu Khinh Như, mắt Tạ Sơ Thần đỏ lên, không nói hai lời rút cây trâm xuống, đâm vào lưng Tiêu Khinh Như.

"Đáng chết!" Máu trên vai phun như suối, Tiêu Khinh Như đau tới mắt đỏ bừng, một chân đá lên bụng Tạ Sơ Thần.

Tạ Sơ Thần bi đá bay đập vào tường, hộc ra một búng máu. Lúc này bỗng nhiên bụng từng đợt đau nhức, đau tới mức Tạ Sơ Thần không dậy nổi, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thấy Tiêu Khinh Như che vết thương bước từng bước tới gần, hắn lảo đảo quỳ trên mặt đất, đề phòng mà nắm cây trâm trong tay, như một con thú nhỏ, mắt trong suốt đỏ bừng, hung ác phòng bị trừng Tiêu Khinh Như.

Lúc này, nha hoàn của Tiêu Khinh Như vội tới: "Tiểu thư, Trần Thái Công và Liễu Trắc Quân tới!"

Ánh mắt Tiêu Khinh Như hoảng hốt, muốn nhảy khỏi cửa sổ chạy đi. Nhưng đột nhiên nàng ta nảy ra một ý, hô lên: "Kẻ cắp lớn mật, dám tự tiện xông vào Tiêu phủ!" Nàng ta rút kiếm chém lung tung trong phòng chất củi, sau đó đẩy mạnh cửa sổ ra.

"Trốn ở đâu, ách...... Tạ công tử, ngươi......"

Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, khi mọi người tới phòng củi, chỉ thấy vai Tiêu Khinh Như chảy máu đầy đất. Mà trong tay Tạ Sơ Thần câm trâm dính máu, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Nhìn thấy Trần Thái Công và Liễu thị, sắc mặt Tiêu Khinh Như trắng bệch: "Tổ phụ, phụ thân, vừa rồi có nữ tử che mặt tới cứu Tạ công tử, vừa vặn Khinh Như đi ngang qua, định ngăn cản nữ tử kia, ai ngờ Tạ công tử......"

Hơi gục xuống, Tiêu Khinh Như thống khổ che lại vai, như không đành lòng mở miệng. Nha hoàn lập tức quỳ rạp xuống, run rẩy nói tiếp: "Tạ công tử lại thừa dịp tiểu thư xoay người chưa kịp chuẩn bị, lấy trâm đâm vai tiểu thư, làm kẻ cắp kia trốn thoát!"

Hai hộ vệ canh phòng chứa củi cũng quỳ xuống, trợn mắt phụ họa nói dối.

Biết rõ không có nữ tử che mặt nào cả, Liễu thị đã đoán được đại khái chân tướng. Hắn vội tới đỡ Tiêu Khinh Như bị thương nặng sắp ngã, thấy vai nàng ta không ngừng chảy máu, hai mắt đẫm lệ chỉ vào Tạ Sơ Thần khóc lóc: "Thái Công, Tạ Sơ Thần này thật qua ác độc, không những trộm vòng ngọc đổ tội cho Quý công tử, còn đâm Khinh Nhu bị thương! Ngài phải làm chủ cho ta! Tuyệt không thể tha con hồ ly hồng hạnh xuất tường này!"

"Mọi người theo tầm mắt lên án của Liễu thị, nhìn Tạ Sơ Thần đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Hắn lại như người ngoài cuộc đang nhìn trò hay, khóe miệng nâng lên độ cong đầy châm chọc, màu máu đỏ tươi đẹp chảy xuôi.

"Tạ Sơ Thần, chớ cho Tiêu gia là nơi để ngươi làm bậy!" Vốn là Vân Yên thỉnh cầu nên Trần Thái Công mới quyết định tự thẩm vấn Tạ Sơ Thần, ai ngờ lại xảy ra chuyện này! Hắn nhăn mặt, phẫn nộ quát, "Không cần chờ Vãn nhi về nữa, lập tức chấp hành gia pháp!"

Hai hộ vệ tiến lên, một người đoạt cây trâm trong tay Tạ Sơ Thần, một người đè hắn xuống đất. Tạ Sơ Thần đang muốn mở miệng, bụng quặn đau làm hắn nói không ra lời, lảo đảo ngã xuống đất.

Chi Nhi đi theo mọi người hoảng loạn, gương mặt sưng đỏ của hắn, liên tục dập đầu xuống đất khóc, lặp đi lặp lại:"Trần Thái Công, công tử nhất định là bị oan uổng...... Cầu ngài...... Tha công tử một mạng...... Cầu xin ngài......"

Vân Yên vội vàng mà nói: "Trần Thái Công, đây nhất định có hiểu lầm...... Xin ngài......"  

Liễu thị ngắt lời, nâng giọng: "Trong tay Tạ Sơ Thần cầm hung khí, ngươi còn bảo Khinh Như nói dối? Hắn ám sát Khinh Như, muốn trốn với nữ tử tư tình, đây là sự thật rõ ràng, bây giờ Thái Công làm chủ, ngươi chớ nhúng tay!"

Bụng truyền đến từng cơn đau thấu tim , Tạ Sơ Thần cắn răng dùng sức lấy hơi, mới chậm rãi nâng đầu. Hắn nhìn trán Chiêu Nhi đã sắp chảy máu, gian nan mở miệng: "Đúng là ta đâm nhị tiểu thư bị thương, nhưng nàng ——"

"Bốp!" Nháy mắt, mặt hung hăng bị tát, đầu Tạ Sơ Thần ầm ầm, áp lực trong cổ họng làm máu tiếp tục trào ra. Nhưng hắn cố nén đau, lạnh lùng nói: "Tiêu Khinh Như nói dối, là nàng ta muốn khinh bạc ta!"

"Bốp!" Lại một cái tát nữa. Ánh mắt đỏ như máu của Tạ Sơ Thần trừng Liễu thị, thấy hắn xoa eo, chỉ vào mình nói: "Độc phu không biết xấu hổ! Chuyện đã tới nước này còn muốn nói dối! Đánh mạnh cho ta!"

Lúc này Vân Yên không thể nào ngăn cản nổi, sức của nàng không địch lại nhiều hộ vệ như thế, Liễu thị lại có khí thế kiêu ngạo được Trần Thái Công chống lưng.

Nàng đang nôn nóng muốn tìm Tiêu Vãn trở về, đã sớm có hộ vệ đè Tiêu Vãn đau đến mất hết sức lực trên mặt đất, gậy bản bằng trúc hung hăng đánh xuống người hắn.

Bàn tử "Bành" một tiếng dừng trên áo choàng xanh lá, thân mình Tạ Sơ Thần chấn động, cánh môi cắn chặt không hề rên một tiếng. Khi bản tử thứ hai rơi xuống, hắn há miệng hô: "Ta không có ngoại tình!"

Máu tươi quay cuồng trong miệng, hắn nghẹn ngào nói: "Ngươi đang đánh ép người khác nhận tôi, ta tuyệt đối sẽ không nhận tội!"

Tính cách Tạ Sơ Thần cố chấp từ nhỏ, nếu không thì đã không niệm tưởng Tiêu Vãn suốt ba năm. Giờ phút này, hắn biết mình nên xin tha để thoát khỏi canh da thịt chịu đau đớn, nhưng nghĩ đến những tội danh không phải của hắn, hắn không thể thừa nhận được.

Từng cái lại từng cái, bản tử "Bành bành bàng" vang dội trong phòng củi yên tĩnh, làm người ta hãi hùng. Chiêu Nhi khóc tới hôn mê, Vân Yên thì biến mất.

Bảy tám bản tử qua, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Sơ Thần đau đớn tới vặn vẹo, ấn đường nhíu lại gắt gao, cả người đầy mồ hôi lạnh. Thân mình cứng đờ, nỗ lực không kêu đau, run rây, môi bị cắn nát đầy vết máu.

Nhìn Tạ Sơ Thần chật vật, Trần Thái Công vẫn không đành lòng, ông nói: "Tạ Sơ Thần, ngươi phạm phải ba điều trong thất xuất, lại đâm Khinh Như bị thương, đã bị Tiêu gia hưu bỏ. Bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhận tội, thú nhận ai là gian phu, gia pháp sẽ không chấp hành nữa. Sáng sớm mai ngươi quy y xuất gia, làm bạn với thanh đèn, trả hết tội nghiệt đi."

Đã bị Tiêu gia hưu bỏ? Quy y xuất gia?

Đầu ong ong quay cuồng, Tạ Sơ Thần cắn răng nói: "Thất xuất một cái ta cũng không phạm, ta tuyệt đối sẽ không nhận tội! Chỉ Thê Chủ mới có thể hưu bỏ ta, chỉ có......"

"Bàng!" Nghiêm tử lại rơi xuống.

Liễu thị lanh lùng, cung kinh nói với Trần Thái Công: "Thái công, Tạ Sơ Thần vì bao che cho gian phụ mà không sợ chết, xem ra rất khó bức chân tướng từ trong miệng hắn. Đêm đã khuya, ngài về phòng đo, nơi này đề Hồi Vân xử lý."

Đợi Trần Thái Công và những người liên quan đi rồi, Liễu thị đạp mạnh chân lên người Tạ Sơ Thần, phẫn nộ nói: "Dám làm Khinh Như bị thương, thật là to gan!"

Giờ phút này, Tạ Sơ Thần đã đau tới mức không thể cử động. Tay hắn ôm bụng, môi cắn chặt, không để mình kêu đau.

Liễu thị thấy thế, cười lạnh lùng: "Tạ Sơ Thần chuyện tới bây giờ, ngươi còn nghĩ ai sẽ giúp ngươi nữa?"

"Còn hy vọng Tiêu Vãn về cứu ngươi! A, đừng có nằm mơ! Sáng sớm mai ngươi sẽ bị đưa tới chùa Linh Ẩn, có lẽ cũng không nhìn thấy mặt Tiêu Vãn lần cuối đâu. Mà sau khi nàng về, biết đến chỉ là tội danh loang lổ của ngươi thôi." Hắn giơ tay, nô tài Vũ Nhi bên người Liễu thị cầm kéo đến, nắm tóc Tạ Sơ Thần lên.

"Tạ công tử, tóc của ngươi thật đẹp." Thấy mặt Tạ Sơ Thần xám như tro tàn, Vũ Nhi cười nói, "Chỉ tiếc, đêm nay sẽ không còn tồn tại nữa, trâm này cũng không dùng được." Nói xong, hắn rút cây trâm hồng đàn kia ra, khinh thường ném xuống đất.

Rùng mình, Tạ Sơ Thần hoảng loạn giãy giụa, muốn nắm lấy cây trâm kia, lại thấy cả người đau không còn chút sức lực nào nữa.

Vũ Nhi giơ kéo, thấp giọng nói: "Tạ công tử, đừng nhúc nhích. Kéo không có mắt đâu, lỡ như——"

"A!" Chỉ trong nháy mắt, tên nô tài vừa rồi còn kéo tóc Tạ Sơ Thần hét lên như heo. Nhưng hắn vừa mở miệng, bàn tay "Răng rắc" nháy mặt gập ngược lại, ngực bị đá một cái thật mạnh, bay ra bên ngoài, như một cái bao tải nằm trên mặt đất.

Máu tươi nhiễm đầy mặt đất, hai mắt hơn trợn hết cỡ, khi còn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì trên mặt bị tát mạnh ba cái, toàn thân nóng rát làm hắn hộc máu ngất xỉu.

Sau khi Vũ Nhi hôn mê, Tiêu Vãn không hề buông tha cho hắn. Hai mắt nàng đỏ như sát thần, cầm kéo cắt tóc hắn nát nhừ. Nhưng kể cả như vậy, vẫn không thể bình phục lại cơn giận ngập trời của nàng.

Nàng muốn giết người, rất muốn giết người, cực kỳ muốn giết người!!

Chẳng qua là nàng đi có một ngày, mà thiếu niên được nàng cẩn thận nâng trong lòng bàn tay kia, thiếu niên cười ấm áp như ánh mặt trời kia, lại bị người ta chà đạp thành cái dạng này!

Cái dạng này, làm nàng không thể không nghĩ tới Tạ Sơ Thần bệnh tật đầy mình kiếp trước. Tóc ngắn bị nàng gián tiếp đốt cháy, thân hình gầy yếu bị nàng cố tình để mặc người khác bắt nạt, cũng với ánh mắt tuyệt vọng khi cả người tắm máu.

Thấy Tiêu Vãn hùng hổ đi tới, hộ vệ vây quanh Tạ Sơ Thần rối loạn quỳ rạp xuống đất, co quắp hô: "Đại, đại tiểu thư!"

Thân ảnh cao lớn đánh úp lại, một cỗ tức giận bao phủ Tạ Sơ Thần. Khi Tạ Sơ Thần chậm rãi ngửa đầu lên, thấy Tiêu Vãn toàn thân sát khí lạnh như băng, mắt đen như thú dữ trừng đám hộ vệ kia, lửa giận ngập trời.

Khi thấy Tạ Sơ Thần ngửa đầu nhìn mình, Tiêu Vãn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm hắn cẩn thận vào lòng.

"Sơ thần......"  

Cả một ngày giãy giụa mà dài như ngàn năm, giờ phút này, cuối cùng đã gặp được Thê Chủ mình luôn tâm tâm niệm niệm, Tạ Sơ Thần lại không cảm thấy vui mừng một chút nào.

Tiêu Vãn đau lòng nhìn Tạ Sơ Thần, thấy gương mặt vốn trắng nõn mềm mại của hắn hiện lên vết bàn tay sưng đỏ, môi đỏ xin đẹp bị cắn nát toàn máu, còn trên cánh tay, đủ các vết máu bầm, càng miễn nói tới những chỗ khác......

"Thê Chủ......" Cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc bế mình lên, trong nháy mắt thân mình Tạ Sơ Thần cứng đờ. Hắn cắn môi, cố nhịn không để nước mắt lăn xuống, nhưng vừa mở miệng, lập tức tràn ra mùi máu tươi.

"Sao ngài lại trở về......" Bên tai tràn ngập tiếng tim đập mạnh mẽ của Tiêu Vãn, hắn nghẹn ngào đẩy Tiêu Vãn ra, tiếng nói khàn khàn kỳ cục, "Ngài còn phải thi...... Sao có thể vì ta mà trở về......"

"Chút việc nhỏ này, Sơ Thần có thể nhịn, có thể chịu, cũng sẽ không để bất cứ ai bắt nạt, cũng sẽ không thừa nhận tội danh không có. Thê Chủ, ngài mau đi về thi đi...... Không thể vì ta......"

Tóc dài đen bóng như lụa hỗn độn trên vai, hắn cố nhịn, cố chịu đựng, muốn thể hiện mặt kiên cường của mình. Nhưng khi được Tiêu Vãn ôm cẩn thận trong lòng, một tiếng mỏng manh ngâm khẽ nhẹ nhàng tràn ra trong miệng.

"Chỉ là thi mà thôi, ba năm sau còn có thể thi lại. Nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, đâu còn Sơ Thần của ta nữa." Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc dài của Tạ Sơ Thần, nhỏ giọng mở miệng, "Thật xin lỗi, ta vẫn tới chậm......"

(Candy có lời muốn nói: ... *Thở dài ~*

Chương này dài năm nghìn tám trăm chín mươi mốt từ. 

Dịch trong ba tiếng, ngồi nửa tiếng để nhâm nhi một cốc sữa nóng và giải tỏa cơn tức nghẹn.

OK. Ta xin thề từ nay về sau không bao giờ dịch truyện thể loại Ngược nữa, thương con nuôi của ta lắm.

Tức ói máu.)

- Candy đi ngủ đây, trái tim ta bị tổn thương rồi ~ -



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp