Buổi chiều thứ bảy, Harry đến văn phòng của Snape từ rất sớm.
Kẻ Được Chọn vì sắp phải đến thăm trang viên Malfoy mà bất an đi tới đi lui trong văn phòng của giáo sư độc dược.
“ Thầy nói xem việc này có thể đã quá đường đột hay không? Có lẽ ngài Malfoy chỉ muốn nhìn thấy thầy thôi, nếu có mặt em, sẽ có nhiều việc mà ông ta khó có thể nói không phải sao?" Harry arry nói.
“ Đầu óc của cậu đâu? Potter? Tôi thật hoài nghi có phải cậu đụng phải cột gôn Quidditch phá vỡ giới hạn thời gian trở về hiện tại, hơn nữa còn bất hạnh ném luôn của đầu óc của cậu. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng tôi đến trang viên Malfoy để nói chuyện với Lucius, a, một cuộc nói chuyện dài có thể làm anh ta từ bỏ tín ngưỡng nhiều năm của mình đi theo ánh hào quang của cậu sao? Hiện tại Lucius muốn gặp cậu hơn bất cứ ai. ” Snape bị Harry quấy rầy phiền không chịu được rốt cuộc cũng chịu phân một ít lực chú ý cho học sinh Kẻ Được Chọn của mình, mở miệng ra chính là tức giận châm chọc.
“……” Harry vì dự đoán chính xác của Snape làm khiếp sợ đến cả mặt đều vặn vẹo.
“ Như thế nào? Không lẽ cậu thật sự đem đầu óc của mình ném vào dòng thời gian sao?" Snape đối với kia cái lý thuyết vặn vẹo kia là nghiêm mặt.
“Đương nhiên không có…” Harry giãy giụa không đem lời thật nói ra, đối với thói quen nghĩ sao nói vậy đem bí mật của mình chia sẻ với người mình tín nhiệm, đây là sụe khiêu chiến.
Cũng may Snape cũng không nghiêm túc đem tâm tư đặt vào việc này, sau khi anh xác định con sư tử hoàng kim kia sẽ không ngao ngao làm ồn nữa liền đem lực chú ý quay về cuốn sách mà anh đang xem?
Harry nhàm chán ngồi trên ghế trên nghịch ngón tay, đồng thời nhanh chóng suy xét xem lần sau có cần mang một bộ bài nổ mạnh đến văn phòng giáo sư độc dược không —— đó là trò chơi phù thủy duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến.
Bất quá cuối cùng Harry vẫn là từ suy nghĩ không thực tế này. Ngẫm lại xem, chơi trò chơi trong văn phòng của Snape! Việc này ly kỳ như việc lấy một quả bom lớn ném vào mặt của Filch, và chỉ vào mặt Voldemort hỏi cái mũi hắn đâu mất rồi.
Harry miên man suy nghĩ, đến cuối cùng thậm chí còn không biết tại sao mình lại có ý tưởng kỳ quái là sẽ chơi bài nổ mạnh ở chỗ của Snape.
“…Potter!” Snape rống giận.
Harry nhanh chóng ngẩng đầu, giáo sư độc dược đang đứng trước mặt tức giận nhìn cậu.
“Cái gì?” Harry hỏi.
“ Cậu ngậm ngón tay ngủ rồi sao? Tôi đã gọi cậu rất nhiều lần!" Snape cau mày nói,
“Chúng ta phải đi, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể nhét cái gọi là quan niệm thời gian vào đầu của cậu?!"
“A, xin lỗi.” Harry vội vàng nhảy dựng lên đi theo Snape vào lò sưởi trong tường, cậu không ngốc đến nỗi trả lời vấn đề của Snape.
Phòng khách nhà Malfoy từng là nơi Harry rất quen thuộc, trước khi bị con công chết tệt kia tập kích, Harry cũng thường đến nhà Malfoy làm khách. Bất quá, kết quả của cuộc viếng thăm thường là Harry bị Draco dùng cây gậy đầu rắn kế thừa từ Lucius gõ mông đuổi ra, hoặc là Harry tức giận dụng mạng flo rời đi.
Cho dù Harry và Draco đã từng trải qua chiến tranh cùng nhau, như vẫn như cũ là cậu bé Kẻ Được Chọn và cậu bé bạch kim.
Hiện tại trang viên Malfoy vẫn chưa trải qua thời đại âm u khi có Voldemort, nó vẫn thuần túy đại diện cho sự kiêu ngạo của Malfoy, tôn nghiêm và truyền thừa. Trên trần nhà vẫn có hoa văn chạm khắc xinh đẹp, đèn treo tường vẫn xa hoa tinh xảo như trước, trên tường vẫn treo những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Căn phòng khách này vẫn chưa vì Tử Thần Thực Tử đến mà trở nên âm u, vẫn chưa bị Dobby phá hủy, cũng chưa thay đổi theo ý của Draco.
Harry vẫn nhớ rõ, lần Lucius mất sau chiến không lâu, mà Draco sau khi lễ tang của ba mình, cố gắng làm trang viên Malfoy khôi phục nguyên trạng, nhưng lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ của phòng khách.
“Malfoy truyền thừa cùng vinh quang, sau khi bị phá hủy hoàn toàn, cũng nên có một khởi đầu mới rồi.
Đến bây giờ Harry vẫn nhớ rõ, khi nói những lời này, trên mặt bạch kim thiếu niên là biểu tình kiên nghị không hợp với phong phạm quý tộc, Harry lần đầu tiên ý thức được Draco đã trở thành một người sắp chống đỡ lại toàn bộ gia tộc, một nam nhân kiên cường.
Hiện tại, Draco kiên nghị kia vẫn đang còn là tên thiếu gia Malfoy khốn kiếp, mà phòng khách nhà Malfoy vẫn kim bích huy hoàng như cũ.
Khi Harry cùng Snape tới, vợ chồng Malfoy đã chờ tại phòng khách. Harry không biết có phải là Snape đã nói trước với Lucius hay không, mà ngài quý tộc bạch kim lớn đối với việc cậu đến đều có vẻ không ngoài ý muốn.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, loại chuyện mang thêm một người khách đến mà không thông báo trước sẽ không có khả năng phát sinh trên người giáo sư, thầy ấy lại không phải là Gryffindor.
Bữa tối quả thực rất tuyệt, các quý tộc hiển nhiên sẽ không cho phép khách của mình cảm thấy không hài lòng trên bàn cơm, mà vợ chồng Malfoy vợ chồng ở điểm này làm đặc biệt tốt.
Chỉ qua khoảng thời gian là một bữa cơm mà quan hệ giữa Harry và Narcissa đã nhanh chóng tăng đến thời kỳ sau chiến, đối với người phụ nữ kiên cường thông tuệ này hơn nữa bà đã từng giúp đỡ cậu, Harry vẫn luôn có hảo cảm, đặc biệt là sau khi đã nhấm nháp qua bánh ngọt nhỏ do chính tay Narcissa làm, loại hảo cảm này quả thực đã lấy tốc độ của quả Snitch mà tăng lên.
Phải biết rằng, nếu tính từ phía Sirius, thì Harry có thể gọi Narcissa là dì.
Gia tinh của nhà Malfoy cũng phá lệ cố gắng, đồ ăn trên bàn cơm đều cực kỳ ngon, đặc biệt là món thịt bò hầm rượu đỏ kia, cho dù nó rất có phong cách món ăn nước Pháp, Harry vẫn không thể không thừa nhận cậu rất vừa lòng với món này.
Kẻ Được Chọn cố gắng làm bản thân có vẻ cường đại và đáng tin, nhưng đồng thời cũng cố gắng lấy thịt bò nhiều lần nhất có thể.
Dì Narcissa của cậu đối với việc này cười trộm trong lòng, nên biết, chính Draco cũng chưa từng có hành động đáng yêu như vậy nha!
“Harry, tới, dì cho cháu xem ảnh chụp lúc nhỏ của Sirius. Để hai tên đàn ông bọn họ đến thư phòng nói chuyện đi." Chờ đến Harry nuốt xuống miếng pudding xoài cuối cùng, Narcissa đứng lên nói," Lucius, nếu anh cần tìm bọn em, bọn em sẽ ở phòng ngủ."
“Đương nhiên, phu nhân Malfoy của tôi." Lucius mỉm cười vợ mình, sau đó gật đầu với Harry.
Lucius như vậy cùng với người trong trí nhớ xa xôi của Harry vào năm thứ hai, vị quý tộc lạnh lùng, cao ngạo hơn nữa còn tức giận kia thật khác xa nhau.
Cho dù là loài rắn, cũng sẽ ôn nhu bảo vệ trân bảo của mình. Điểm này Harry đã biết từ rất sớm.
Nhưng mà, Harry nhìn Lucius Malfoy ôn hòa đột nhiên lại nghĩ tới Voldemort. Người mà ngay từ đầu đã được sắp đặt là cậu phải đánh bại, có thứ gì mà hắn muốn bảo vệ hay không? Hay là do hắn vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, nên mới không kiêng nể gì mà phá hủy tất cả bao gồm cả chính mình? Hắn có từng tiếc nuối hay không? Hoặc hắn vẫn luôn may mắn rằng chính mình không có bất kỳ nhược điểm nào?
Những vấn đề này có lẽ Harry cũng sẽ không có cơ hội biết.
Vận mệnh là tàn khốc, nó cho Tom Riddle một nhân sinh lạnh lẽo cô độc, vì thế Tom Riddle chỉ biết hủy hoại và chiếm đoạt, trở thành người tạo ra bi kịch.
Nhưng vận mệnh cũng rất từ bi, nó làm Harry cũng lớn lên trong sự kỳ thị chửi rủa, lạc quan mà tích cực.
Đối với Harry mà nói, Voldemort là đối tượng mà cậu nhất định phải đánh bại. Nhưng đột nhiên Harry lại hiểu tại sao hiệu trưởng Dumbledore thân là lãnh tụ chống đối lại Voldemort mà lúc đề cập đến đối thủ của cụ, lại chưa bao giờ biểu lộ ra một tia căm hận nào.
Đó cũng không hoàn toàn vì hiệu trưởng quá mức bao dung, chỉ là cụ ấy đủ cơ trí để hiểu rõ, trên thế giới này không có cuộc sống nào sinh ra là hoàn toàn xấu xa và đáng bị căm ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT