Sáng thứ bảy Harry dậy rất sớm, cậu hết sức nhẹ nhàng chậm rãi rửa mặt thay đồ, cẩn thận không đánh thức các bạn cùng phòng còn đang ngủ say.
Harry theo thang lầu đi vào phòng sinh hoạt chung, bên trong không có ai, cậu đi đến ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ánh nắng buổi sớm chiếu vào từ cửa sổ, sáng ngời nhưng lại không mang độ ấm.
Harry nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời cao xanh thẳm, không trung cao cao, trên đó đã có những đám mây mờ, mặt sân đã có một ít thứ thuộc về mùa thu, sắc thái giao nhau giữa vàng và hồng điểm xuyến trên không trung xanh biếc có vẻ đáng yêu mà hoạt bát. Mặt nước Hồ Đen không một gợn sống, ngay cả con mực khổng lồ ngày thường hay đem xúc tua vươn lên mặt hồ để phơi nắng mỗi khi thời tiết tốt có vẻ vẫn còn đang ngủ.
Thật sự là dậy có vẻ sớm, Harry nghĩ. Nhưng nếu đã thức dậy cậu cũng không có ý muốn quay trở về giường, đặc biệt là trong tình huống biết rõ mình không thể nào ngủ lại được nữa.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay Sirius sẽ mang hộp dây chuyền Slytherin đến. Nhưng, Harry lại không biết lúc cụ Dumbledore có gọi cậu lúc tiêu hủy hộp dây chuyền không. Mũ niệm Ravenclaw cũng vậy, cụ Dumbledore cùng Snape đều nói để họ giải quyết những đồ vật đó, bảo Harry không cần lo lắng, nhưng mà Harry sao có thể không lo lắng.
Từ khi bắt đầu, trở thành Kẻ Được Chọn, chẳng sợ việc thiếu hiểu biết ở vài khía cạnh, chỉ là cho dù như thế nào, khi đối mặt với hồn khí của Voldermort, Harry luôn là người không thể thiếu.
Bản thân Harry đương nhiên cũng không thích cảm giác này, nhưng bắt đầu từ năm cậu một tuổi tất cả đã như thế này, hơn nữa từ khi cậu chính thức bước vào thế giới phép thuật lúc mười một tuổi cho đến hiện tại, điểm này vẫn chưa từng thay đổi.
Mà hiện tại, Harry đột nhiên cảm thấy mình biến thành người có cũng được không có cũng không sao, loại cảm giác này làm Harry nhiều ít có chút buồn bã mất mát.
Harry - phiền muộn - Potter trừng mắt nhìn Hồ Đen nửa ngày, cuối cùng khiến cho bụng cậu mãnh liệt kháng nghị.
Vì thế, Kẻ Được Chọn dậy sớm một thân một mình rảnh rỗi ngồi suy nghĩ miên man đã đói bụng nên quyết định đi đến phòng bếp tự mình tìm đồ ăn.
Hogwarts cũng không có cấm việc này, vì thế tiểu sư tử lười quay rrở về ký túc xá lục tủ nên cũng không tìm áo khoác tàng hình.
Harry không ngừng đi đến hầm, xuyên qua hành lang không một bóng người, đi ngang qua phòng học độc dược và phòng sinh hoạt chung của Slytherin, khi đi qua văn phòng của Snape thì vừa vặn đâm vào giáo sư độc dược vừa đi ra ngoài.
Harry cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình chỉ cảm thấy mình đụng phải cái gì đó ấm áp, mềm mại mà lại rắn chắc, mùi hương nhàn nhạt mang theo vị kham khổ của độc dược bay vào mũi, sau đó một cánh tay rắn chắc liền đỡ lấy cậu.
Harry ngẩng đầu, phát hiện giáo sư độc dược đang nhíu mày nhìn cậu, giống như đang nhìn một món đồ làm ông vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Harry cảm thấy mặt mình mặt đều muốn bốc cháy.
"Như vậy, cậu làm gì ở đây?" Thanh âm hoa lệ của Snape lướt qua mang tai Harry, làm cậu nhịn không được mà run rẩy một chút.
"......" Harry cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Snape khom lưng đem đầu để sát vào Harry. .
Truyện Quân Sự"Em đói bụng, muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn." Harry nâng cao âm lượng một chút, thành thành thật thật nói.
Snape nhướng mày, anh đi tới, một tay mở cửa phòng, một tay lôi thiếu niên Kẻ Được Chọn nhìn có vẻ rất uể oải ỉu xìu vào phòng.
Trên hành lang lại khôi phục yên lặng.
Sau khi vào văn phòng, Snape tuỳ tiện chỉ vào một cái ghế cho Harry ngồi xuống, sau đó mới gọi gia tinh yêu cầu phần ăn sáng cho hai người.
" Kelly rất vui vì ngài cống hiến sức lực, giáo sư Snape." Gia tinh lễ phép cúi người chào rồi biến mất.
Harry hoang mang nhìn một màn này, trong nhận thức của cậu, cho dù quan hệ giữa cậu vào Snape có tốt đến thế nào đi nữa cũng không đến nỗi để Snape mời một Potter cùng ăn bữa sáng.
Nhưng cậu cũng không có cơ hội đặt câu hỏi, gia tinh có hiệu suất cực kỳ cao, dường như nó chỉ cần mất vài giây, liền ' phanh' một tiếng xuất hiện, trên tay còn bưng theo một khay thức ăn lớn, bên trên có bữa sáng cho hai người.
" Giáo sư Snape, đây là bữa sáng ngài muốn." Kelly nói bằng giọng nói chói tai, cẩn thận đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó lại một lần nữa biến mất.
Snape ý bảo Harry tự mình lấy đồ ăn.
Harry - hoang mang - Potter thuận theo lấy cho mình một ít xúc xích và trứng gà cùng một lát bánh mì sandwich, cảm thấy hiện tại có lẽ không phải thời cơ để hỏi.
Snape đối với bữa sáng của Harry khẽ nhíu mày, anh vẫy vẫy ma trượng, trước mặt Harry xuất hiện một cái ly rỗng, sau đó bình sữa bò mập mạp tự động bay lên, đem sữa đổ vào ly.
Không biết tại sao Harry lại nhiều đến lọ độc duợc màu lam đã làm Hedwig ngủ cả đêm qua.
Hai người tự ăn bữa sáng của mình, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Việc này đối với Harry là một trải nghiệm mới lạ, cậu chưa từng yên tĩnh ngốc ở một chỗ với Snape.
Nhưng cảnh giác này thật sự không tệ, tiểu sư tử cho rằng mình sẽ biệt nữu vừa nghĩ vừa nhét một khối xúc xích to vào miệng.
Cho đến khi Harry uống sạch sữa trong ly, Snape làm cái ly biến mất, hơn nữa còn thuận tiện ném một ít khăn giấy lên mặt Gryffindor miệng dính đầy sữa, sau đó giáo sư độc dược mới lần nữa mở miệng.
"Như vậy, tôi nghĩ cậu cho thể cho tôi biết, cái gì đã làm cho cậu bò ra khỏi ổ sư tử vào sáng sớm cuối tuần?"
Slytherin tóc đen dừng một chút, tiếp tục nói, " Tôi giả thiết cậu sẽ không nói đáp án là bị " đói tỉnh" linh tinh."
" Em chỉ là có chút... Ừm... Cảm xúc không tốt?" Lấy xuống mảnh khăn giấy xuất hiện trên mặt do lúc không phòng bị, Harry suy tư nói.
Snape đương nhiên vĩnh viễn không phải người tốt nhất để Harry tâm sự, nhưng xét đến việc trước mặt người này Harry không có bí mật gì đang nói, Harry không ngại việc chia sẻ phiền não nhỏ của mình với người khác -- cho dù sau đó đối phương sẽ châm chọc đủ để áp chết người.
"Lý do?" Snape nhướng mày, khó được hảo tâm giúp Harry tiếp tục đề tài.
" Em chỉ là cảm thấy, mình đột nhiên trở thành một người không còn cần thiết" Harry chậm rãi nói, " Thầy xem, hiện tại thầy cùng giáo sư Dumbledore đều đã biết mọi việc sắp xảy ra, việc tiêu hủy hồn khí cũng không cần em làm, như vậy, em nên làm gì?"
"Cho nên, Kẻ Được Chọn vĩ đại của chúng ta vì không có được quyền lợi đặc thù của mình mà cảm thấy bị thương? Tôi cho rằng trước đây cậu vẫn luôn khinh thường danh hiệu 'Kẻ Được Chọn' này." Snape nhăn mày dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
Harry cũng không tức giận mà nhảy dựng lên phản bác giáo sư độc dược như trước đây, cậu chỉ ngồi trên ghế, bình tĩnh tiếp tục cuộc nói chuyện của họ.
" Em đúng là đã từng cảm thấy tức giận thậm chí là cảm thấy không cảm lòng về việc mình là Kẻ Được Chọn. Tại sao lại là em? Vì sao em phải gánh vác tất cả? Em không muốn những thanh danh đó, em chỉ muốn là một người bình thường, một gia đình bình thường, một gia đình có ba có mẹ, cha đỡ đầu cũng không cần phải chết trong oan khuất. Khi còn nhỏ em đã từng hâm mộ Dudley, cực kỳ hâm mộ anh ta, thậm chí là căm hận, anh ta là một tên hỗn đản khiến người khác chán ghét, nhưng cũng là tên hỗn đản hạnh phúc."
"Sau đó em tiến vào Hogwarts, chậm rãi biết được tất cả, em là con cờ đại diện cho chính nghĩa, là kẻ thù định mệnh để chống lại Voldermort. Lúc đó khi thời điểm ấy sắp đến, em luôn đợi chuyện đó đến, em luôn không do dự, nhưng có đôi khi có những đêm em luôn nghĩ, tại sao em phải gánh vác những điều này, tại sao em phải vì hạnh phúc của người khác mà đặt mình vào nguy hiểm, mà bản thân mình đến cả nhà cũng không có. Sau đó, thầy nói với em trên đời không có công bằng, lúc đó em rất ghét thầy, nhưng không thể không thừa nhận thầy đúng. Trên đời này vốn dĩ không có công bằng, cho dù là tán dương hay chửi mắng bất kỳ ai cũng đều là bất công."
"Sau đó chiến tranh càng làm em hiểu được điều này, có người chết đi, có người còn sống nhưng lại mất đi người nhà, có người có thể cùng người mình yêu sống sót. Trước khi chiến tranh còn chưa kết thúc, ai cũng không biết kết quả cuối cùng là gì, mà việc yêu cầu em làm, em có khả năng làm, chỉ là làm một Kẻ Được Chọn."
"Sau đó chiến tranh kết thúc, em lại vẫn như cũ là Kẻ Được Chọn. Ảnh hưởng mà Voldemort lưu lại cũng không vì hắn chết đi mà biến mất. Sợ thuộc hạ của hắn trở lại, mà người ủng hộ hắn đang chờ hắn trở về. Cho nên em cũng không trở thành Thần Sáng như em nghĩ, Voldermort đã chết nhưng Kẻ Được Chọn vẫn đang lùng bắt phù thuỷ hắc ám trên thế giới, có thể khiến cho người khác liên tưởng quá nhiều, em thậm chí không thể ở lại Hogwarts, bởi vì nơi này vẫn luôn là lực lượng kiên cố nhất chống lại Voldermort. Cho nên cuối cùng em trở thành cầu thủ Quidditch, vì như vậy em có thể để cho mọi người nhìn thấy, Kẻ Được Chọn đã hoàn toàn không lo lắng về Chúa Tể Hắc Ám, bởi vì Chúa Tể Hắc Ám đã chết, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể an tâm. Em cũng không chán ghét việc trở thành một cầu thủ Quidditch, nhưng cũng không thích. Nhưng bởi vì mọi người yêu cầu, cho nên em trở thành cầu thủ Quidditch."
" Nhưng hiện tại, giáo sư, xin thầy hãy nói cho em biết, mọi người cần em phải làm gì? Nếu mọi người không hề yêu cầu em, như vậy em nên làm cái gì?"
Harry nhìn chằm chằm mặt đất, lẳng lặng hoàn thành tự thuật của cậu, cảm giác này rất kỳ quái, thật giống như cậu đang kể cho giáo sư độc dược của cậu nghe câu chuyện của một người khác.
Trong toàn bộ quá trình Harry đều không cử động, cậu có cảm giác, dường như chỉ cần cậu động nhẹ một chút thì sẽ không có cách nào nói tiếp.
Snape cũng không động, anh vẫn luôn nhìn gương mặt của thiếu niên, an tĩnh nghe cậu nói, cho đến khi xác định thiếu niên sẽ không nói nữa, anh mới mở miệng.
"Tôi nghĩ, chúng tôi yêu cầu cậu chiều nay đến phòng hiệu trưởng cùng chúng tôi tiêu hủy hồn khí. Chúng tôi cũng cần cậu sau này tiếp tục vai trò Kẻ Được Chọn cho tốt, cho đến khi Chúa Tể Hắc Ám bị tiêu diệt. Chúng tôi còn cần cậu tuỳ tiện tìm một công việc ổn định sau khi Chúa Tể Hắc Ám chết để không còn gây chuyện thị phi sống đến hết đời." Nói Snape tới đây tạm dừng vài giây, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại, tôi yêu cầu một lời giải thích từ cậu."
"Cái gì?" Harry hỏi.
" Chuyện đang lưu truyền trong đa số nữ sinh và một bộ phận nam sinh trong học viện Gryffindor, về tôi và cậu, lời đồn đãi không thực tế đó rốt cuộc là như thế nào?!" Snape nói.
Khóe miệng anh chậm rãi gợi lên một nét giả cười.
Harry run rẩy một chút, không cần suy nghĩ nhảy xuống ghế bỏ chạy.