Lưu Nhuận là một tiểu thái giám, A Phúc các nàng vừa đến không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, khi hắn nói chuyện thanh âm cũng không thâm trầm như hai thái giám lục y đã đến nhà A Phúc lúc tuyển chọn, nhưng so với Bình Quý ca, đương nhiên tiêm tế hơn.
Khương Hạnh Nhi tò mò hỏi: “Ngươi tiến cung đã bao lâu rồi?”
Hắn nói: “Đến lễ mừng năm mới này là mười năm tròn.”
“A! Lâu như vậy!” Khương Hạnh Nhi mở to mắt:“Vậy ngươi tiến cung từ lúc nào?”
“Sáu tuổi.” Hắn không muốn nhiều lời, Khương Hạnh Nhi lại không biết nhìn sắc mặt người khác, A Phúc âm thầm kéo nàng không cho nàng hỏi tiếp.
Một đứa nhỏ sáu tuổi bị đưa vào cung làm thái giám, chua xót đau đớn trong đó không phải một câu có thể nói hết.
A Phúc cảm thấy các nàng tiến cung đã rất bất hạnh, nhưng so sánh với Lưu Nhuận, các nàng lại may mắn hơn nhiều.
“Chúng ta ở đây phải làm cái gì? Còn nhờ vị ca ca này chỉ dạy nhiều hơn.”
Lưu Nhuận mười sáu tuổi thoạt nhìn gầy teo, rất thanh tú, nếu mặc y phuc như A Phúc các nàng, chắc một chút cũng nhìn không ra hắn là thái giám. Hắn nhìn A Phúc lại nhìn Khương Hạnh Nhi, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Không cần sợ hãi, trong Đức Phúc cung không giống nơi khác, ta cũng sẽ không đánh mắng các ngươi. Tay chân chịu khó chút, nghe ít làm nhiều là được.”
Vì sao nàng và Khương Hạnh Nhi thoạt nhìn không xinh đẹp thông minh bằng Trần Tuệ Trân, lại có thể được chọn trúng đến Đức Phúc cung này–
Đại khái là cảm thấy các nàng khỏe mạnh, việc phải làm cũng đơn giản, chỉ cần loại bỏ hoa và cành lá héo tàn, Lưu Nhuận giao cho các nàng hai cái kéo nhỏ, dùng xong thì trả lại cho hắn. Cành lá sa khi cắt xong tập trung vào một cái giỏ, sau đó mang ra bên ngoài xử lý.
“Vì sao không trực tiếp chôn vào trong đất?” Khương Hạnh Nhi khó hiểu.
Lưu Nhuận tính nhẫn nại, giải thích cho nàng nghe:“Có lá cây bên trên có thể có sâu bệnh, nếu chôn gần, có lẽ sẽ làm cho rễ của hoa cỏ nhiễm bệnh.”
“Nga……” Hạnh Nhi gật đầu: “Giống như ở nhà chúng ta, gà bệnh chết thì phải chôn xa một chút tránh nhiễm bệnh cho những con gà khỏe mạnh khác.” Lưu Nhuận gật gật đầu: “Đúng rồi, chính là như vậy.”
Hắn bình tĩnh ôn hòa, giúp cho hai tiểu cô nương mới đến dần dần bình ổn tâm tình.
Lưu Nhuận nhìn hai người nóng đỏ bừng cả mặt, chỉ vào chậu nước để các nàng rửa tay, lấy ra một cái đĩa gốm thô, bên trên có hai khối điểm tâm.
Khương Hạnh Nhi nhìn điểm tâm, lại nhìn hắn.
“Ăn đi.”
A Phúc và Hạnh Nhi nhìn thoáng qua nhau, nói tạ ơn, mỗi người cầm một khối.
Hạnh Nhi cắn một miếng thật to:“Ăn ngon!”
A Phúc ngửi ngửi, trong đó có mùi hương đậu xanh, màu lục nhạt, chế thành hình hoa năm cánh, thập phần tinh xảo đáng yêu.
“Ân, đây là bánh đậu xanh hoa mai, Thái hậu thưởng xuống.”
“Thái, Thái hậu thưởng sao!” Khương Hạnh Nhi cảm thấy kính nể, hai tay nâng điểm tâm, nhìn giống như đang nâng tượng Phật.
A Phúc lại nghĩ đến cái khác, điểm tâm làm từ khi nào? Có để lâu hay không? Có bị biến chất không? Còn có, không biết đã có người ăn thử, nếu đã chạm qua…… Rất không vệ sinh a?
Lưu Nhuận thấy nàng không ăn, ôn hòa nói: “Không sao đâu, ăn đi. Ban thưởng như vậy vẫn thường có, về sau các ngươi cũng sẽ có.“
A Phúc gật gật đầu, nâng điểm tâm cắn một ngụm. Hương vị điểm tâm rất tốt, ngọt mà không ngấy, ngậm trong miệng thì đã tan.
Xác thực, khối bánh đậu xanh hoa mai mới chỉ là bắt đầu,
Sau đó A Phúc các nàng lục tục còn được ăn nhiều loại điểm tâm khác, hà diệp chưng cao, bánh hương qua, diêm diệp tô uyển…… Bất quá A Phúc vẫn cảm thấy, khối bánh đậu xanh ngày đầu tiên ăn được là ngon nhất, không gì sánh nổi. Các món ngon sau này đều kém hơn.
Lục Doanh không nuốt lời, rất nhanh đã thay các nàng nhận cho mỗi người y phục mới, không phải quá vừa người, váy dài, dài rộng hơn người một ít, Lục Doanh cầm kim chỉ cho các nàng, A Phúc đem thắt lưng gấp vào khâu lại, mà không phải dùng kéo cắt bỏ phần thừa. Dù sao các nàng cũng có thể cao thêm — tuy rằng khả năng A Phúc cao thêm là không cao, nhưng Khương Hạnh Nhi thì vẫn có thể. Quần áo để thừa, tương lai cho dù có cao hơn vẫn có thể tiếp tục mặc.
“A Phúc tỷ, nữ hồng của ty làm cũng thật tốt.” Khương Hạnh Nhi thập phần hâm mộ, nàng khâu mấy mũi đều xiêu xiêu vẹo vẹo. Khi ở nhà không chịu làm, bây giờ thực sự khó khăn.
“Không có việc gì, để đó lát nữa ta giúp muội.”
“Cảm ơn ngươi A Phúc tỷ.”
“Ngươi cùng ta khách khí cái gì.”
Lục Doanh nhìn thoáng qua đường may, có chút ngoài ý muốn: “Tay nghề không tệ, đều vượt qua châm công phường.”
A Phúc cúi đầu, cười cười tiếp tục khâu.
“Học qua?”
“Ân, cùng hàng xóm học hai ngày.”
“Vậy, ngày khác ta có cái gì muốn may vá còn phải phiền ngươi rồi.”
A Phúc vẫn cười gật đầu.
Nói ít, làm nhiều.
Buổi tối thế nhưng ăn được một chén cơm tẻ rất lớn, còn có thịt vụn và các món thức ăn. Hạnh Nhi gắp sạch các miếng lớn, A Phúc ăn hai miếng, đại khái đã lâu chưa ăn thịt, cảm thấy có chút ngấy khó chịu. Đến nửa đêm Hạnh Nhi liền đau bụng, liên tục đứng lên vài lần. May mắn phòng này chỉ có hai người bọn họ, bằng không khẳng định sẽ đánh thức người khác rồi. Sáng hôm sau nàng rất tiều tụy, đứng cũng không vững.
“Muội vẫn nên nghỉ ngơi đi, để ta bê cơm đến cho muội.”
“Kia như thế nào có thể đi……”
“Ngươi nếu ngã cắm đầu xuống đất thì lúc đó chuyện còn lớn hơn nữa. Không sao đâu, ta đi tìm Lưu Nhuận, việc cũng không nặng, ngươi nằm đi.”
Nàng đi sớm, Lưu Nhuận vừa thu thập sẵn sàng, chỉ nhìn thấy nàng liền hỏi, A Phúc giải thích nói Hạnh Nhi bị đau bụng, Lưu Nhuận gật gật đầu không nói thêm cái gì. Trừ bỏ bọn họ, còn có mấy lão thái giám lớn tuổi trông nom nơi này. Lưu Nhuận xem chuẩn một đóa đinh hương sắc trọng cánh hoa sơn trà, dùng kéo trúc cắt xuống, dùng khay nhỏ đỡ lấy.
A Phúc tò mò nhìn mấy đóa hoa hắn dùng kéo cắt xuống, có đỗ quyên, có lăng ba hoa, còn có hai loại A Phúc không biết tên, chỉ thấy rất đẹp mà thôi. Hoa cắt xong giao cho một cung nữ bê đi, Lưu Nhuận nói: “Đó là để quý nhân cài tóc. Lại chuẩn bị một ít bình cắm. Hồ bên này hoa rất nhiều, nhưng không có cảnh gì. Vườn hoa phía đông Đức Phúc cung có hồ núi giả rất tốt, ngươi thấy thì biết, hoa bên kia đều để ngắm cảnh, cùng bên có tác dụng khác. Bên kia là Diêu nội quan quản lí, bên này chủ yếu là do ta quản, trước kia có Đồ phu nhân……” Hắn nói tới đây, bỗng nhiên im miệng không nói.
A Phúc dụng tâm nhớ kỹ mỗi câu của Lưu Nhuận, hắn thật tốt, chính mình cũng tuyệt không hỏi nhiều nửa chữ.
Hắn thốt ra nửa câu, Đồ phu nhân trước kia đã xảy ra chuyện gì, A Phúc tuyệt không tò mò.
Vốn, A Phúc ngày hôm qua cũng đã nghĩ, hoa viên bên này lớn như vậy, Lưu Nhuận chỉ là một tiểu thái giám cùng vài mấy lão nội giam trông nom, cảm giác là có hơi quái dị. Đại khái có liên quan đến vị Đồ phu nhân kia đi, nhưng là…… Đại khái nàng không muốn tìm hiểu.
Ở trong cung, đã nói tuyệt không thể nhiều lời.
A Phúc tay chân lanh lẹ chịu khó, bên này chuyện tạm xong thì đi lĩnh cơm, đem phần của nàng và Hạnh Nhi về. Trong Đức Phúc cung có phòng bếp nhỏ, bất quá cơm canh của A Phúc các nàng lại nhận ở phòng lớn. Thực hộp nặng trịch, A Phúc chạy trở về, bỗng nhiên có người gọi nàng một tiếng.
“A Phúc.”
“Tuệ Trân?”
Trần Tuệ Trân trong tay cũng cầm một thực hộp, đứng xa cười với nàng, rồi vội vàng đi theo người bên cạnh.
Trần Tuệ Trân và Hồng Thục Tú đến Ngọc Lam cung, A Phúc hoảng hốt nhớ rõ trong Ngọc Lam cung có một vị phu nhân, một công chúa còn có một tiểu hoàng tử nhỏ tuổi.
Không biết những người khác thế nào rồi……
A Phúc bước chân nhanh hơn trở về, tiền viện Đức Phúc cung lờ mờ, hoa phục lệ ảnh, ẩn ẩn nghe thấy tiếng cười tiếng hoan hô truyền đến, hiển lộ hoà thuận vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT