Hoàng đế không đi các nàng cũng không dám cử động, sợ cản đường chướng mắt, lại sợ nếu cấp trên có phân phó gì lại trả lời chậm trễ, may mắn đứng dưới chân tường có thể tránh nắng, nếu không đứng nắng lâu A Phúc sẽ cảm thấy chân toàn thân rã rời mất, rốt cục hoàng đế cũng đi từ bên trong đi ra, bọn họ ào ào nhất tề lại đều cúi thấp xuống, quỳ thành một hàng.

A Phúc trong lòng không phải không bi ai.

Bọn họ những cung nữ, thái giám này…… Kỳ thật ở trong mắt quý nhân, đại khái căn bản không thể xem như con người đi?

A Phúc thở phào một cái, tiếp tục làm việc, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống mặt đất dưới chân, trên tay đều là bùn cũng không có cách nào lau, mồ hôi vào mắt, đau xót.

A Phúc ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau nước mắt.

Lưu Nhuận dùng thân thể che khuất tầm mắt người khác, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Mau đứng lên?”

“Mồ hôi vào mắt ……” A Phúc hấp hấp cái mũi, giọng nói có hơi khàn.

Lưu Nhuận thở ra một hơi — ở trong cung, những người như bọn họ, chẳng những không có quyền được cười, mà còn không có quyền tự do khóc.

“Ngươi đến bên kia nghỉ một chút đi.”

“Không có việc gì, cũng không sao rồi.”

A Phúc đứng lên, do đột ngột, đầu hơi choáng váng. Ngẩng đầu, trắng bóng ánh nắng chiếu trước mắt cũng xao động từng đợt.

“A Phúc, ngươi lại đây một chút.”

Tử Mân đứng ở hành lang vẫy vẫy tay với nàng. A Phúc đi về hướng nàng. Tử Mân cau mày cao thấp đánh giá nàng một cái: “Ngươi đi rửa mặt, đổi y phục đi đã.”

A Phúc gật đầu, lúc đi đường có hơi lung lay, trở lại phòng, Hạnh Nhi đã sớm ăn xong, để lại cho nàng hai cái bánh bao không nhân dưới cái bát úp. A Phúc chẳng để ý ăn, uống vài ngụm nước, lại ngoan ngoan lau sạch mặt, mới cảm thấy bản thân hơi có sức sống.

“A Phúc tỷ, buổi chiều ta có thể……”

“Ngươi vẫn nên nằm đi.” A Phúc chặn lời của Hạnh Nhi.

“Tỷ không nghỉ một lát lại đi đâu vậy?”

“Tử Mân tỷ bảo ta đi qua.”

Hạnh Nhi lập tức thành thật. Nàng có hơi sợ Tử Mân.

A Phúc vòng quá hành lang gấp khúc, cửa phòng Tử Mân đang mở, trên bàn để hai gói đồ đã chuẩn bị tốt.

A Phúc nhất thời chưa nghĩ ra nên đi vào hay là nên chào một tiếng trước rồi mới vào, Tử Mân quay đầu nhìn thấy nàng, vẫy tay gọi: “Tiến vào.”

Tử Mân ở trong Đức Phúc cung là một đại cung nữ có tướng mạo không nổi bật, bình thường luôn lạnh lùng, bình thường khi mọi người nói chuyện, đều nói nàng tương lai nhất định muốn tiếp nối Liễu phu nhân Hàn phu nhân — tuy rằng còn chưa tiếp nối, nhưng đã có dáng vẻ đó rồi.

Tử Mân nói ra lời ngoài dự đoán của A Phúc: “Ngươi thu dọn đồ của mình đi – chiều hôm nay theo ta đi Thái Bình điện.”

A Phúc không hiểu được, hỏi lại: “Thái Bình điện?”

“Ân, ngươi ngày hôm qua cũng thấy, bên cạnh Cố Hoàng tử không có người có thể làm việc nào được hầu hạ, theo như lời Thái hậu nương nương thì là ‘Không nhấc được không bỏ xuống được, không tìm ra người nào có thể làm việc’……”

Đầu A Phúc trống trơn, không có suy nghĩ gì.

Cố Hoàng tử……

Rõ ràng ngày hôm qua cũng chỉ mới nhìn lướt qua vài lần, nhưng không biết vì sao, bản thân lại nhớ rõ ràng, ngay cả màu sắc phát quan bằng ngọc trên đầu hắn cũng nhớ rõ ràng như nhìn thấy ngay trước mắt.

A Phúc cảm thấy mình đại khái vẫn còn trong giấc mộng tối hôm qua chưa tỉnh lại, choáng váng mơ hồ gật đầu, lại choáng váng mơ hồ về phòng thu thập đồ đạc.

Nói thật ra, cái bọc y phục so với lúc vừa mới đến Đức Phúc cung đã lớn hơn một chút, Hạnh Nhi vừa nghe nói nàng phải đi, nhất lăn lông lốc từ trên giường xuống, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi liên tục.

“A, A Phúc tỷ, ngươi phải đi thì ta làm sao bây giờ…… Nếu không ta cũng đi cùng với ngươi? Ngươi nói với Tử Mân tỷ đi, chúng ta cùng đi được không?”

A Phúc cũng hiểu được, cái mũi lên men, đột nhiên lại phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Thái Bình điện…… Nghe qua, như thế nào lại làm cho người ta cảm thấy khó chịu trong đầu, chính là có thái bình được không?

A Phúc nói thế nào Hạnh Nhi cũng không bỏ, kỳ thật, Thái hậu chắc cũng không biết A Phúc như thế nào đâu, khẳng định không phải điểm danh tên nàng bảo nàng đi qua Thái Bình điện hầu hạ. Chắc là phân phó Tử Mân, sau đó Tử Mân lại lựa chọn A Phúc, bị chọn chắc không chỉ có một mình nàng.

Hạnh Nhi cùng A Phúc tay cầm tay đi tìm Tử Mân, Tử Mân đang nói chuyện với Hồng Cẩm, đôi mắt Hồng Cẩm cũng hồng hồng, nghe A Phúc cố gắng trấn định nói hết lời, tiếng Hồng Cẩm buồn phiền nói: “Hai đứa nhỏ này, cùng nhau tiến cung …… Nếu không, để các nàng cùng nhau đi đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Chúng ta cũng tiến cung cùng một năm a, nhiều năm như vậy, nhoáng một cái đã đến bây giờ ……”

Sự tình thần kỳ thuận lợi, Hạnh Nhi tràn ngập hứng khởi, may mắn các nàng không cần tách ra, dắt A Phúc trở về đóng gói y phục. A Phúc lúc này lại lo lắng hơn.

Việc trong Đức Phúc cung không tính là nặng, các nàng chỉ cần làm mấy chuyện hoa cỏ, đến Thái Bình điện, sẽ không như thế. Hơn nữa, Liễu phu nhân ở Đức Phúc cung cũng tốt, Lục Doanh các nàng cũng tốt, đều rất hòa khí chiếu cố người khác, nhưng quản sự ở Thái Bình điện có thể vẫn tốt như vậy không? Nói cho cùng, từ khi tiến cung A Phúc và Hạnh Nhi còn chưa từng bị ai đánh — nhưng theo lời Hồng Thục Tú và Trần Tuệ Trân, các nàng đã chịu không ít rồi, quản sự phu nhân phạt cũng có, đại cung nữ khi dễ cũng có, cái đó đều khó tránh khỏi.

A Phúc nhìn Hạnh Nhi một cái, không đem lời này nói ra.

Hạnh Nhi vui vẻ ngây ngất thu thập đồ của nàng, ngay cả tảng đá đè vải chắn cửa sổ cũng cất vào trong bao quần áo mang đi. A Phúc buồn lo trong chốc lát, nhìn nàng như chú chim nhỏ bay qua bay lại cũng không nhịn được nở nụ cười.

Ân, điều kinh hỉ nhất, khi các nàng đến nơi, trong số người đó, thấy được Lưu Nhuận.

Lưu Nhuận cũng thấy các nàng, không muốn người khác chú ý, hơi hơi cong môi.

Lúc các nàng đi, bốn phía im ắng, đi từ cửa hông cho tới bây giờ vẫn luôn đóng ra ngoài, A Phúc nhịn không được quay đầu nhìn lại, bất quá trừ bỏ tường cung và mái ngói, khác thấy cái gì nữa.

Thái Bình điện……

Cách Đức Phúc cung cũng không xa, trong lòng A Phúc còn đầy các tâm sự còn chưa kịp sắp xếp thì đã đến nơi.

Thái Bình điện nghe qua rất đại khí, ân, thoạt nhìn cũng coi như đại khí, chính là so với Đức Phúc cung, nơi này nhỏ hơn một chút, điện các cũng cũ hơn, ít người hơn. Cây cối trong đình viện đại khái đã lâu không có người tỉ mỉ chăm sóc — không phải không chăm sóc, chính là chăm sóc không cẩn thận, cho nên thoạt nhìn tuyệt không ngay ngắn và có sức sống như hoa cỏ trong Đức Phúc cung, nhưng thoạt nhìn xanh um rậm rạp, có một loại sức mạnh tự do tự tại bồng bột.

“Dừng ở chỗ này, ta đi hồi bẩm điện hạ.”

Phục sức giống Liễu phu nhân Hàn phu nhân, nhưng thoạt nhìn lớn tuổi hơn các nàng rất nhiều. Tử Mân khách khí khom người: “Gặp qua Dương phu nhân. Về sau còn nhờ phu nhân chiếu cố nhắc nhở nhiều.”

“Tử Mân cô nương khách khí.”

A Phúc các nàng chờ ở dưới hành lang, nghe trong phòng có thanh âm, rất nhỏ, bằng phẳng, thong dong…… Tuy rằng nghe không rõ nói gì, nhưng thanh âm kia trong buổi trưa ngày mùa hè oi bức, lại róc rách như một dòng suối mát, làm cho người ta cảm thấy tâm thần dần dần yên ổn, những khó chịu bên ngoài biến mất vô tung vô ảnh.

Dương phu nhân lại đi ra nói: “Đều tiến vào bái kiến Điện hạ đi.”

A Phúc các nàng đi theo sau Tử Mân, vào Thái Bình điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play