Hà Cầm và Lạc Niệm Niệm đều biết Hạ Huỳnh muốn đến concert của Bạc Kiến Từ, hai người nhận thấy cô cố gắng làm việc cho nên đặc biệt đẩy đi lịch trình hai ngày nay. Hạ Huỳnh đương nhiên vui vẻ, cô rốt cuộc có thể quang minh chính đại xem concert của Bạc Kiến Từ.
“Niệm Niệm, cậu thấy tớ nên mặc đồ gì đến concert thì đẹp hơn?” Hạ Huỳnh đi vào phòng chứa đồ đã bắt đầu chọn quần áo.
Lạc Niệm Niệm nhìn di động, nếu cô không hoa mắt thì hiện tại cách buổi concert còn có ba mươi sáu tiếng…
“Cậu có thể quá khoa trương rồi không?” Cô bạn nhếch khóe miệng, “Bây giờ cậu chuẩn bị quần áo, sau đó buổi tối ôm ngủ hả?”
Hạ Huỳnh dừng lại động tác, hơi chột dạ: “Tớ chỉ muốn chuẩn bị sớm thôi.”
Lạc Niệm Niệm đỡ trán: “Vậy cũng sớm quá rồi…”
Hạ Huỳnh gãi mặt: “Phải không?” Cô nghĩ đến ngày kia có thể đi xem concert của Bạc Kiến Từ nên hơi kích động.
“Cậu đừng vội lựa quần áo, nếu sẽ đến concert thì cậu phải chuẩn bị một bó hoa.” Lạc Niệm Niệm nhắc nhở, “Dù gì cậu cũng là bạn gái, bạn trai mở concert nói thế nào cũng phải chúc mừng.”
Đôi mắt Hạ Huỳnh sáng ngời, cảm thấy Lạc Niệm Niệm nói đến điểm quan trọng, bạn gái cô đây tới hiện trường concert ngay cả bó hoa cũng không mang thì trông ra sao đây.
“Vậy bây giờ tớ đi chọn.” Hạ Huỳnh lập tức cầm lên di động trên bàn trang điểm, “Niệm Niệm, cậu nói tặng hoa gì thì tốt hơn?”
Cô xem cửa hàng bán hoa trên mạng, đa dạng nhiều chủng loại, cô nhìn đến mức hoa mắt, thật sự không chọn ra được bó hoa nào thích hợp.
“Hoa hồng thích hợp nhất ấy.” Lạc Niệm Niệm nói, “Bạn gái tặng bạn trai đương nhiên phải tặng hoa hồng.”
Hạ Huỳnh nhớ tới Bạc Kiến Từ từng tặng hoa hồng cho cô, đột nhiên cô bật cười, vụng về lại ân cần. Cuối cùng cô chọn bó hoa hồng màu đỏ còn thêm hoa cát cánh màu trắng tô điểm cho bó hoa, đỏ trắng tương xứng, hết sức tươi mới xinh đẹp.
Lạc Niệm Niệm tưởng rằng cô chọn bó hoa xong thì sẽ yên tĩnh, ai ngờ Hạ Huỳnh lại bắt đầu lựa quần áo. Không chỉ thế, ngay cả trang sức và giày phối hợp cũng lựa từng cái một, bên trong phòng chứa đồ chất đầy đống đồ trên mặt đất.
“Niệm Niệm, tớ cảm thấy quần áo không đủ, nếu không chúng ta đi dạo phố mua thêm quần áo đi.” Hiện tại cô có tiền, mua thêm vài bộ quần áo cũng không tốn kém bao nhiêu.
Lạc Niệm Niệm nhìn quanh phòng chứa đồ, cảm thấy Hạ Huỳnh đang mở to mắt nói dối, không nói đến quần áo tự mua, nhưng đồ nhãn hiệu tài trợ không ít, bên trong sắp không nhét hết, còn nói mình không có quần áo.
Người con gái làm đẹp vì người mình yêu, Lạc Niệm Niệm thật sự đã cảm nhận được.
Đương nhiên, cuối cùng ý nghĩ muốn đi dạo phố của Hạ Huỳnh vẫn bị ngăn cản, chỉ dựa vào nhân khí hiện tại của cô thôi, vừa đứng trên đường thì lập tức sẽ bị bao vây chặt cứng.
***
Vào ngày diễn ra concert, rõ ràng bắt đầu vào lúc chập tối nhưng Hạ Huỳnh đã bắt đầu kích động từ buổi sáng, người không biết còn tưởng rằng cô là lần đầu xem concert của Bạc Kiến Từ.
Lạc Niệm Niệm bày tỏ sự phàn nàn sâu sắc về điều này: “Cậu có cần kích động thế không?”
“Đương nhiên cần chứ.” Hạ Huỳnh thay váy vừa xoay người trước tấm gương vừa soi gương, “Cậu không hiểu cảm giác của tớ đâu, hồi trước lén lút hiện giờ có thể quang minh chính đại, có lẽ giống như cảm giác kẻ trộm hoàn lương.”
“…” Lạc Niệm Niệm hết hồn lần nữa bởi mạch suy nghĩ của Hạ Huỳnh, “Tớ vĩnh viễn bội phục sự so sánh của cậu.”
Fan của Bạc Kiến Từ còn kích động hơn Hạ Huỳnh, chuyến lưu diễn năm nay không giống năm ngoái, ngoại trừ concert mùa hè thì chỉ còn concert kỷ niệm lần này, cơ hội gặp được Bạc Kiến Từ cũng giảm xuống, nhưng cũng bởi vậy mà vé vào cửa đặc biệt khó tranh giành.
—— năm nay tôi lại không giành được vé, khóc ngập Vạn Lý Trường Thành hu hu hu.
—— vì sao tay mấy người nhanh thế hả, cho dù là vị trí nằm trên cao chót vót cũng để lại một chút cho tụi tui đi…
—— Húc Tinh rõ ràng muốn hạn chế bọn đầu cơ vé, nhưng tại sao vé vẫn khó giành như vậy…
—— các chị em giành được vé mang phần của mị đi tiếp ứng cho Tinh Tinh nhé!
—— đặc biệt xin hai ngày nghỉ đến thành phố Tân xem concert của Tinh Tinh, không dễ dàng gì.
—— nghe nói concert lần này sẽ có bài hát mới, hu hu hu rất muốn nghe.
—— cuối năm mong chờ concert kỷ niệm nhất, năm nay lại là kỷ niệm bốn năm ra mắt, nghe nói khái niệm cũng rất khác biệt!
—— người không thể đến hiện trường tha thiết mong chờ nhìn thấy các người.
—— vì phúc lợi của các chị em, mị cam đoan sẽ chụp rất nhiều ảnh tại hiện trường cho các chị em xem!
Fan đang thảo luận sôi nổi về buổi concert, bởi vì thanh thế lớn, cư dân mạng cũng nhớ tới vấn đề Hạ Huỳnh có đi hay không.
—— cái này còn cần phải nói à, chắc chắn đi rồi.
—— cược một bịch dải cay, Hạ Huỳnh nhất định sẽ xuất hiện!
—— vấn đề này hình như chỉ có một đáp án 233333
—— mấy chế đều đoán Hạ Huỳnh có đi hay không, mà mị chỉ muốn hỏi anh trai Hạ Huỳnh có đi hay không.
—— một bức thư máu xin anh trai đến hiện trường, nhất định rất điển trai!
—— nói không chừng Bạc Kiến Từ sẽ mời đó, tui bắt đầu mong đợi rồi!!!
***
Concert bắt đầu vào sáu giờ chiều, nhưng fan đã bắt đầu tụ tập ngoài địa điểm từ hồi trưa. Từ chỗ trưởng fanclub nhận đồ tiếp ứng, sau đó trao đổi với người xung quanh, nghiễm nhiên trở thành một cái chợ nhỏ mua bán.
Bạc Kiến Từ diễn tập một lần trước, concert kỷ niệm của anh không mời quá nhiều người, phần lớn đều là nghệ sĩ quen thân tại Húc Tinh.
Túc Hàng là một trong số đó, hơn nữa anh ta tới rất sớm. Thế nên Bạc Kiến Từ nhìn thấy anh ta đến phòng nghỉ, anh hơi nhíu mày: “Sao anh tới sớm vậy?”
“Tôi thấy được vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cậu, cậu đối với tôi thế sao?” Khóe miệng Túc Hàng giật giật, ném đi thể diện của người tiền bối là anh ta đi đâu hả.
“Bài hát tôi viết cho anh sẽ ghi âm vào ngày mốt, anh đừng nói anh còn chưa chuẩn bị xong đấy.” Bạc Kiến Từ thình lình nhắc nhở, trong âm thanh còn mang theo chút khôi hài, “Đến lúc đó miệng tôi sẽ không nể tình.”
Túc Hàng: “…”
Anh ta ra nghề sắp tròn mười năm, cho nên dự định hát một bài tặng fan luôn ủng hộ mình để cảm ơn, thế là nhờ Bạc Kiến Từ viết bài hát cho mình. Không nói tới độ khó đặc biệt lớn, thời gian cũng quá ngắn, đối với loại không chuyên nghiệp như anh ta lẽ nào chẳng phải quá mức à!
“Dù gì tôi cũng là tiền bối, cậu cho tôi chút thể diện đi.” Túc Hàng chẳng dám nói nặng lời, không nói tới Bạc Kiến Từ sáng tác miễn phí cho anh ta, bài hát kia còn viết rất hay, thấy là biết không phải tác phẩm qua loa. Bằng không anh ta sẽ không vừa rối rắm sự vô lễ của tên nhóc này, vừa cảm thấy anh rất tinh ý.
Bạc Kiến Từ nhướng mày: “Chỉ cần lần này anh ghi âm một lần là qua thì sau này có ghi âm nữa dù anh phạm lỗi tôi cũng sẽ không nói anh.”
Đôi mắt Túc Hàng phát sáng, lập tức nói: “Một lời đã định!”
Nói xong chuyện này, Túc Hàng lại lên tiếng: “Cậu làm bạn trai có thể đừng hoàn hảo quá không, Niệm Niệm đã bắt đầu nói tôi không bằng cậu, cậu có thể chỉ tôi hai chiêu không?”
Mấy ngày nay anh ta đã nhận được không ít trách cứ từ Lạc Niệm Niệm, chủ yếu đều là lấy anh ta so sánh với Bạc Kiến Từ, khỏi nói buồn bực bao nhiêu.
“Chỉ chiêu?” Khóe miệng Bạc Kiến Từ khẽ nhếch lên, “Anh giúp tôi một việc tôi sẽ nói với anh.”
“Được!”
***
Lạc Niệm Niệm lái xe đưa Hạ Huỳnh đến địa điểm tổ chức concert, dọc đường đi cũng thuận tiện đi lấy bó hoa.
“Đóng gói rất đẹp.” Hạ Huỳnh ngửi mùi, ngay sau đó hỏi Lạc Niệm Niệm ở đằng trước, “Tớ nhớ Túc Hàng cũng tới, đến lúc đó hai người muốn ngồi cùng nhau không?”
“Tớ là người đại diện của cậu, đương nhiên ở bên cạnh cậu, sao có thể ngồi cùng anh ấy.” Lạc Niệm Niệm nói ngay.
Hạ Huỳnh mím môi: “Cái này có quan hệ gì chứ, cậu ngồi bên cạnh tớ, sau đó Túc Hàng ngồi kế bên chẳng phải được rồi à.”
“Tớ nghe nói đêm nay Chu tổng và anh Trì đều sẽ tới, đến lúc đó tớ có thể không muốn xuất hiện.” Lạc Niệm Niệm cười nói, “Tớ nhìn thấy nhân vật lớn là sợ sệt.”
Hạ Huỳnh không tin Lạc Niệm Niệm sợ hãi, chẳng qua cô rất bội phục lý trí của cô bạn.
“Niệm Niệm, cậu và Túc Hàng không có nhiều thời gian ở bên nhau, cậu có nhớ anh ta không?” Giống như cô một ngày không nói chuyện với Bạc Kiến Từ sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nhớ thì khẳng định sẽ nhớ, nhưng bọn tớ đều là người trưởng thành rồi, công việc cũng rất quan trọng.” Lạc Niệm Niệm bình tĩnh nói, “Tớ cũng không muốn trở thành người phụ nữ chỉ sống bởi đàn ông.”
Hạ Huỳnh chống má nhìn Lạc Niệm Niệm lái xe, cô cong khóe mắt cười nói: “Túc Hàng quả thật tinh mắt, chọn ngay một người ưu tú như Niệm Niệm.”
“Bớt nịnh nọt tớ đi, có phải đêm nay cậu muốn ở cùng Bạc Kiến Từ không.” Lạc Niệm Niệm híp mắt tỏ vẻ không tin tưởng, “Tớ còn không biết cậu à, nói lời ngon tiếng ngọt khẳng định là có chuyện.”
Hạ Huỳnh tỏ vẻ bị chọc tức, cô thật sự nghiêm túc khen ngợi mà!
“Có phải tớ cho cậu tiền thưởng cậu mới tin hay không?”
Lạc Niệm Niệm lập tức đáp lại: “Ừ, vậy thì tớ tin.”
A, người phụ nữ thực dụng!
***
Xe chạy thẳng vào bãi đỗ xe ngầm của địa điểm, lần này cô có thể trực tiếp đến phòng nghỉ của Bạc Kiến Từ, thuận tiện xem anh bình thường làm những gì trong phòng nghỉ.
Hạ Huỳnh đang cầm hoa chuẩn bị cho Bạc Kiến Từ một bất ngờ. Bởi vì đã liên lạc với Dương Đan trước, cho nên cô đi thẳng một đường tới ngoài cửa phòng nghỉ của Bạc Kiến Từ
Sau khi nghe được tiếng gõ cửa, Bạc Kiến Từ nói mời vào, sau đó anh nhìn thấy cánh cửa mở ra một góc, có một bó hoa xuất hiện trước. Nhìn tới đây anh đã đoán được người đứng ngoài cửa là ai.
Bạc Kiến Từ đứng dậy đi về phía cửa, thuận tiện mở rộng cửa ra, bờ môi mang theo nụ cười nhẹ: “Sao em tới sớm vậy?”
“Làm sao anh biết là em?” Hỏi xong Hạ Huỳnh lại cảm thấy hình như mình hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
Nhưng khi cô ngước mắt nhìn thấy tạo hình của Bạc Kiến Từ thì lập tức chấn động, âu phục màu trắng và tóc mái dấu phẩy, kim tuyến dưới mắt lóng lánh, là tạo hình của một thiếu gia quý tộc.
“Trời ơi, A Từ anh đẹp trai quá đi!” Hạ Huỳnh đưa bó hoa cho anh, rồi vội vàng lấy ra di động, “Để em chụp vài tấm!”
Bạc Kiến Từ bất đắc dĩ, sau khi kéo cô vào phòng nghỉ anh mới nhìn bó hoa: “Đặc biệt mua cho anh à?”
“Ừm.” Hạ Huỳnh gật đầu, “Chúc mừng anh ra mắt tròn bốn năm!”
Tại hành lang chất đầy lẵng hoa và bó hoa của fan cùng với các bạn bè nghệ sĩ đưa tới, nhưng niềm vui không bằng khi Hạ Huỳnh tặng hoa cho anh.
“Anh thích lắm.” Bạc Kiến Từ cẩn thận ôm lấy, thuận tiện cúi đầu ngửi mùi.
Hạ Huỳnh cong khóe mắt: “Thích là tốt rồi, em lựa lâu lắm đấy.” Nói xong, di động trong tay cô lại rục rịch, “A Từ, anh để em chụp thêm vài tấm nhé.”
Bạc Kiến Từ đặt bó hoa lên bàn, sau đó anh liền đứng bên tường, để mặc Hạ Huỳnh chi phối.
“Ok, cứ như vậy đừng nhúc nhích.” Hạ Huỳnh thoạt nhìn giống như một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
Bạc Kiến Từ liên tục thay đổi vài động tác, nhưng hứng thú chụp ảnh của Hạ Huỳnh vẫn chưa ngừng lại.
“Lát nữa anh còn phải đổi trang phục, là một bộ âu phục màu đen, tạo hình cũng khác biệt, em nói làm sao đây.” Bạc Kiến Từ cười nói.
Hạ Huỳnh dừng lại động tác chụp ảnh, sau đó hỏi: “Cho nên là khác biệt như ngày và đêm sao?”
“Gần như là khái niệm này.” Bạc Kiến Từ mím môi khẽ cười, “Nếu em muốn ảnh chụp, đến lúc đó anh sẽ gửi cho em ảnh tạo hình của hai bộ.”
Hạ Huỳnh lập tức gật đầu: “Muốn chứ!”
Ánh mắt Bạc Kiến Từ dần sâu thẳm, anh nói sâu xa: “Nếu buổi tối em có thể nói dứt khoát như vậy thì tốt rồi.”
Hai má Hạ Huỳnh ửng đỏ: “A Từ, anh lại nghĩ đến chuyện người lớn!” Cô nói xong định chạy ra ngoài, kết quả bị Bạc Kiến Từ kéo lại.
“Em đi đâu?”
“Em đi bình tĩnh lại.” Hạ Huỳnh che mặt đáp lại.
Bạc Kiến Từ kéo cô vào lòng, sau đó anh ngồi xuống: “Vậy bình tĩnh lại ở trong lòng anh này.”
Hạ Huỳnh không giãy ra được, cô ngước mắt nói: “Nếu bây giờ có người tiến vào, thanh danh cả đời em sẽ phá hủy, anh buông ra đi.”
“Không có ai vào đâu.” Bạc Kiến Từ cười nói.
Anh vừa nói xong thì cửa phòng nghỉ đã bị mở ra, Khưu Minh mang khuôn mặt tươi cười thò đầu vào, nhưng ngay sau đó nụ cười lập tức cứng lại.
“Đan Đan, không ở đây à…”
Bạc Kiến Từ cũng ngớ ra, Hạ Huỳnh nhảy ra khỏi lồng ngực của anh, hai má càng đỏ hơn.
Toàn thân Khưu Minh cứng đờ, anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi xin lỗi, nếu không hai người tiếp tục đi?”
“Anh Khưu, em rốt cuộc hiểu được vì sao lần nào anh Trì cũng ghét bỏ anh.” Bạc Kiến Từ than thở.
“Hai người coi như tôi chưa từng đến, không xảy ra chuyện gì hết, cũng đừng nói với anh Trì đó.” Khưu Minh đóng sầm cửa lại rồi rời khỏi.
Trong phòng nghỉ nhất thời im lặng, Hạ Huỳnh đặc biệt chọn vị trí cách xa Bạc Kiến Từ nhất ngồi xuống.
Bạc Kiến Từ: “…”
“Em đã nói sẽ có người vào mà.” Hạ Huỳnh trừng mắt liếc anh, “Cho nên bây giờ chúng ta phải giữ khoảng cách.”
Bạc Kiến Từ buồn bực thở dài: “Được rồi.”
***
Hai người trò chuyện một lúc trong phòng nghỉ, còn có người gõ cửa. Sau khi cánh cửa mở ra, hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú khiến Hạ Huỳnh lóa mắt trong phút chốc. Cô có thể nhận ra đây là Chu Tự Bắc và Trì Uyên, tuy rằng chưa từng gặp ngay mặt, nhưng mà có rất nhiều ảnh chụp của hai người trên mạng. Cô nhìn chằm chằm hơi thẫn thờ, lại không khỏi cảm thán Húc Tinh quả thật là một cánh đồng hoa.
“Không được nhìn.” Bạc Kiến Từ lập tức che mắt Hạ Huỳnh, trong âm thanh cũng mang theo oán trách, “Có đẹp hơn anh không?”
“Không có không có.” Hạ Huỳnh mau chóng lắc đầu phủ nhận, “Anh khẳng định đẹp trai nhất.” Ban nãy cô chỉ bị dọa thôi, cảm giác chấn động đột ngột nhìn thấy nhân vật lớn xuất hiện.
“Nếu sớm biết bạn gái cậu qua đây thì tôi sẽ không tới.” Trì Uyên nhíu mày, trong lòng lại hâm mộ, dù sao Lâm Dữu đi quay phim không thể gặp mặt.
Chu Tự Bắc cũng giương khóe môi bật cười: “Xem ra trạng thái đêm nay của cậu rất tốt, tôi không quấy rầy nữa.”
Thấy người đi rồi, Bạc Kiến Từ chẳng nói lời nào, rõ ràng là ghen tuông.
Hạ Huỳnh vội vàng dỗ dành anh: “Ban nãy em bị dọa thôi, anh khẳng định đẹp trai nhất!”
“Thật ư?” Bạc Kiến Từ có chút không tin.
Hạ Huỳnh nghiêm túc gật đầu: “Thật mà! Em lấy tiền của anh em ra thề, nếu là giả thì để tiền của anh ấy bay hết đi.”
Bạc Kiến Từ bị cô chọc cười, nhưng lại đành chịu: “Nếu anh em biết được em lấy anh ấy ra thề có thể sẽ tức giận đó.”
“Chẳng phải anh ấy không ở đây à.” Hạ Huỳnh cười tủm tỉm nói, “Em đương nhiên cân nhắc điểm ấy rồi mới nói.”
“Em chưa từng suy nghĩ anh sẽ tới đây sao?” Âm thanh Hạ Hoài Xuyên vang lên sau lưng Hạ Huỳnh.
Cơ thể Hạ Huỳnh cứng đờ, cô căn bản không dám quay đầu lại, cô chỉ dám dùng ánh mắt hỏi Bạc Kiến Từ có phải Hạ Hoài Xuyên đến thật không.
“Là anh mời Hạ tổng tới.” Bạc Kiến Từ mím môi cười, “Lúc em thề anh ấy đã đứng ở đó.”
“A Từ, sao anh không nói một tiếng với em!” Hạ Huỳnh cảm thấy mình bị phản bội, cô lên án Bạc Kiến Từ, “Anh xấu quá đi!”
Cô quay đầu lại, đối diện với con ngươi sắc bén của Hạ Hoài Xuyên cô liền nhút nhát co người lại: “Anh, em chỉ thuận miệng nói thôi, không coi là thật đâu…”
Hạ Hoài Xuyên đem bó hoa đã mua tặng cho Bạc Kiến Từ, thuận tiện nói câu chúc mừng, nhưng toàn bộ quá trình anh đều không phản ứng lại Hạ Huỳnh.
“Anh, nếu anh rớt xuống nước, em nhất định là người đầu tiên nhảy xuống cứu anh!” Đầu óc Hạ Huỳnh xoay chuyển mau lẹ, nghĩ cách cứu chữa.
Hạ Hoài Xuyên cười khẩy: “Bởi vì lo lắng cho tiền của anh à?”
“Khẳng định không phải rồi…” Hạ Huỳnh hiện tại đang hối hận, hết sức hối hận, “Anh là anh trai mà em yêu thương nhất, cứu anh là việc nên làm.”
Hạ Hoài Xuyên thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô ngược lại không tiếp tục truy cứu nữa, anh chỉ nói: “Dáng vẻ hiện giờ của em còn nịnh bợ hơn cả Cửu Vĩ Hồ quấn lấy người đòi ăn.”
“…” Hạ Huỳnh biết mình lại không bằng một chú chó lần nữa, nhưng cô chẳng dám phản bác.
Bạc Kiến Từ mím môi cười trộm, khóe môi vừa cong lên lập tức thu lại bởi cái trừng mắt uy hiếp của Hạ Huỳnh.
“Anh đến ghế khách mời trước, em cũng mau chóng qua đó đi.” Hạ Hoài Xuyên bỏ lại câu này rồi đi trước.
Hạ Hoài Xuyên đi rồi Hạ Huỳnh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn lên án Bạc Kiến Từ vừa rồi không giúp đỡ, cô hừ một tiếng: “Vốn muốn cho anh một nụ hôn cổ vũ, bây giờ không cho nữa.”
Bạc Kiến Từ bỗng túm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, lập tức cúi đầu đặt lên một nụ hôn.
“Cám ơn sự cổ vũ của em, anh nhận được rồi.”
“…” Vô liêm sỉ!
***
Còn nửa tiếng nữa là mở màn, Hạ Huỳnh được nhân viên dẫn đường đi tới ghế khách mời, cô vừa sang đây, toàn bộ fan ở xung quanh đều nhìn về phía cô, sau đó lấy ra di động chụp ảnh điên cuồng.
Ghế khách mời bên này chỉ có cô và Hạ Hoài Xuyên, còn có Túc Hàng, trước khi Hạ Huỳnh tới Hạ Hoài Xuyên và Túc Hàng đều đối diện màn ảnh. Túc Hàng là ngôi sao ngược lại rất tự tại, chỉ không ngờ Hạ Hoài Xuyên cũng rất điềm tĩnh.
“Rốt cuộc cậu tới rồi, khí thế mạnh mẽ của anh trai cậu còn có nhân khí cao hơn đấy.” Lạc Niệm Niệm nhỏ giọng nói bên tai cô, “Đoán chừng Bạc Kiến Từ nhà cậu hôm nay mất đi không ít fan.”
Hạ Huỳnh: “…”
Hạ Hoài Xuyên thấy cô qua đây, anh trực tiếp dùng ánh mắt nhìn sang vị trí bên cạnh ra hiệu cô ngồi xuống.
Hạ Huỳnh bị vẻ oai phong áp bức, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cô vừa khom lưng thì đã bị anh trai răn dạy một tiếng: “Ngồi tử tế.”
Cô theo phản xạ ngồi thẳng lưng, chẳng dám động đậy, lúc này khiến fan ngồi đằng trước nghe được rõ ràng bật cười. Hạ Huỳnh tỏ vẻ trách cứ nhìn qua Hạ Hoài Xuyên, lúc này cô mới phát hiện anh ngồi rất thẳng lưng, giống như lãnh đạo đến xem buổi biểu diễn văn nghệ…
Không qua bao lâu, concert chính thức bắt đầu, Bạc Kiến Từ mặc âu phục màu trắng bước lên sân khấu, tiếng thét suýt nữa muốn lật tung trần nhà. Hạ Huỳnh rất muốn hét theo, nhưng bởi vì anh trai ở bên cạnh nên cô không dám.
Bài hát quen thuộc và vũ đạo hoàn toàn mới mang đến trải nghiệm mới mẻ cho fan, cũng khiến bọn họ nhận ra lần này hình như đặc biệt để tâm.
Tạo hình âu phục phục màu trắng, khóe mắt dán kim tuyến được fan không ngừng khen ngợi, cả hội trường dường như màn đêm buông xuống, tất cả ánh đèn đều tối sầm lại.
Lúc này trong màn hình lớn là đoạn phim tuyên truyền cho concert kỷ niệm lần này, sự va chạm của trắng và đen, sự hòa hợp của ngày và đêm, tất cả đều khiến fan đặc biệt chờ mong dáng vẻ màu đen của Bạc Kiến Từ là như thế nào.
Vầng trăng tròn màu đen từ từ buông xuống, bóng dáng cao lớn ẩn náu trong vầng trăng khiến hội trường hét to.
Ánh đèn sáng lên, Bạc Kiến Từ mặc âu phục màu đen đeo kính mắt gọng vàng chính thức xuất hiện, tạo hình giống như ma cà rồng thoáng cái bắn trúng tim của fan. Mà anh thì mang đến ca khúc đầu tiên của đêm nay, cũng là bài nhạc dance đã cho Hạ Huỳnh nghe.
Ngạo mạn càn rỡ, tựa như chúa tể bóng đêm.
Hạ Huỳnh cũng che miệng sợ mình kêu ra tiếng, bởi vì Bạc Kiến Từ trên sân khấu thật sự đẹp chói lóa.
“Anh, có phải A Từ siêu đẹp trai không!” Cô chỉ có thể hướng sang Hạ Hoài Xuyên ở bên cạnh bày tỏ cảm xúc kích động trong lòng.
Hạ Hoài Xuyên hiếm khi đồng nhận thức với lời nói của Hạ Huỳnh: “Cậu ta quả thật rất thích hợp với sân khấu.”
***
Concert đã qua nửa tiếng, sự nhiệt tình của fan tại hiện trường vẫn còn tăng cao.
Bạc Kiến Từ đã cởi áo khoác, anh mang đến một bài hát khác “Cám ơn”.
Làn điệu khoan thai ấm lòng phối hợp với lời hát có chủ đích, fan lập tức nghe ra đối tượng cảm ơn của bài hát này chính là mình, suýt nữa xúc động bật khóc. Khi bản live của bài này được đăng lên weibo, fan không đi được hận không thể mọc ra cánh bay đến hiện trường.
—— tuy rằng Tinh Tinh thường hay ghét bỏ fan, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn đối với fan tốt lắm.
—— anh ấy hy vọng tác phẩm và cuộc sống tách riêng, làm fan âm nhạc thật sự rất thích!
Buổi concert tiến vào phần cuối, bởi vì hôm nay có Hạ Huỳnh đến, fan đều tưởng rằng anh sẽ hát “Ánh sáng đom đóm”, nhưng lại không có.
“Bài hát tiếp theo tôi muốn tặng cho một người.” Bạc Kiến Từ nhìn thoáng qua vị trí của Hạ Huỳnh, “Tựa là ‘Gặp gỡ mùa hè’.”
Hạ Huỳnh nín thở trong phút chốc, không để ý tới tiếng thét và tầm nhìn trong hội trường, trong mắt cô chỉ có vì sao kia đang ở giữa sân khấu.
Bạc Kiến Từ cong khóe môi: “Hứa hẹn là phải dùng cả đời để thực hiện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT