Vị boss Thương thị kia từ nhỏ đã mắc bệnh cố chấp, Bạch San San biết, từ trên xuống dưới, từ thời thiếu niên mọi người đã nhất nhất nghe theo lệnh của hắn. Nhưng trăm lần không nghĩ đến vị trợ lí soái ca này cư nhiên cũng không được bình thường

Chủ nhân và gia nhân đều là rắn độc, nghĩ đến, thật sự là có chút đáng thương. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Bạch San San khi cô được trợ lý Giang đưa về cổng nhà họ Bạch, nhìn chiếc xe đắt tiền đó rời đi.

Sau hơn một đêm chợp mắt, Bạch San San cảm thấy đầu mình dính gối chưa được năm giây thì chuông báo thức đã reng. Cô mệt mỏi và buồn ngủ, đánh nhau với mí mắt,nắm lấy cánh tay nhỏ bé của mình,lấy điện thoại di động và gửi WeChat một tiếng cho Tú Lan, sau khi cô kéo chăn bông lên và trùm đầu lại, sẵn sàng quay trở lại giấc mơ của mình và chiến đấu với Chu công thêm 300 hiệp.

Tuy nhiên, ngủ chưa được 5 phút, tiếng gõ cửa náo động vang lên.

Bạch San San nhíu mày, nhắm mắt lại mơ hồ lầm bầm: "Con gọi cho sếp xin nghỉ ngày hôm này rồi, không ăn sáng đâu."

Người gõ cửa không những không ngừng mà còn đếm nhịp, gõ với đà uy nghiêm như trống, càng gõ càng nhanh.

"........"

Bạch San San đầu như ổ gà, khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến bò ra khỏi giường. Mở cửa ra, nén cơn buồn ngủ mà cưới lễ phép nói: "Dì Chu, con đã xin công ty nghỉ rồi."

Chờ thấy rõ ngoài cửa người, Bạch San San sửng sốt, chưa nói xong nửa đoạn sau lời nói liền nuốt trở về trong bụng. Thu hồi nụ cười ngọt ngào, thân mình lười biếng dựa vào cửa, không có biểu tình mà nói: "Có việc gì?"

Bạch Kế Châu đã rất quen thuộc độ trở mặt của Bạch San San. Kể từ khi người em kế này mang theo búa rìu đàm phán, nửa uy hiếp với anh khi cô mười bốn tuổi, cô đã không thèm làm một tiểu bạch thỏ vô hại trước mặt anh.

Vì vậy, Bạch Kế Châu không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Lúc 7 giờ tối nay có một bữa tiệc. Ba tôi nhờ tôi đưa cô đi mua lễ phục."

Bạch San San ngáp một cái, miệng há ra khi nghe thấy lời nói, có chút thắc mắc: "Tiệc kiểu gì?"

Khách sạn Tính Hào đang hoạt động thử nghiệm, tổ chức một bữa tối khai mạc, mời hầu hết những người nổi tiếng ở thành phố B và nhiều diễn viên nổi tiếng đến ủng hộ" Bạch Kế Châu nói, "Ba tôi và mẹ cô đều bận việc, nên hai ta đại diện cho Bạch gia tham dự."

"Tham gia một bữa tiệc như vậy còn muốn kêu anh đưa tôi đi mua trang phục lộng lẫy làm gì, để tôi đoán xem" Bạch San San vẫn còn ngái ngủ, giọng nói vốn đã mềm mại hòa vào âm mũi, nghe nhẹ nhàng, "Khách sạn Tính Hào là tài sản nhà họ Triệu, xem ra ba anh vẫn mù quáng muốn tôi thân cận với công tử Triệu gia."

Bạch Kế Châu nhướng mày, "Có chút thông minh."

"Không đi."Bạch San San chỉ muốn quay về giường tiếp tục ngủ, không có thời gian quan tâm đến Triệu công tử, liền vươn tay đóng cửa phòng.

Bạch Kế Châu giơ tay chặn cửa.

Bạch San San nghiêng đầu cau mày nhìn hắn, không lên tiếng.

"Trốn đến mùng một thì cũng không trốn quá ngày mười lăm. Trốn tránh không phải biện pháp, tính tình cô không tốt, nhưng ba tôi với Triệu gia cũng không phải cái đèn cạn dầu. Bạch San San cô rất thông minh, biết như vậy nên vẫn luôn trốn tránh, nhưng không bằng nhân cơ hội này mà cắt đứt đi ý niệm của họ." Bạch Kế Châu ngữ khí thực tùy ý, nói xong hai tay vừa nhấc nhún nhún vai, "Thiếu gia tôi đã nói xong rồi, đại tiểu thư cô muốn đi hay không thì tùy."

Toàn bộ hành lang an tĩnh vài giây.

Bạch San San vừa mới tỉnh ngủ, lúc này nghe được Bạch Kế Châu nói, trong mắt chợt lóe lên. Sau đó cô giơ tay vỗ vai Bạch Kế Châu, chân thành thở dài, "Anh Bạch, suy nghĩ của anh rất tốt, rất rõ ràng."

Bạch Kế Châu liếc cô một cái khinh bỉ, xua tay quay đi, không quay đầu lại, nói: "Nghe nói Triệu thiếu gia thích những mỹ nhân ngây thơ. Anh ta không thoải mái nhất với những cô gái quyến rũ trang điểm đậm. Chuẩn bị cho mình đi."

Bạch San San bật cười, đứng dậy, huýt sáo và búng ngón tay về phía bóng dáng đang đi, la lớn: "Em hiểu rồi."

Một cơn mưa đến và đi vội vã. Bốn giờ chiều, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời xuyên mây chiếu xuống trần gian, vẽ nên toàn bộ trang viên phong cách trung cổ châu Âu như một bức tranh sơn dầu của một bậc thầy nổi tiếng.

Trong phòng làm việc Thương gia, ánh sáng vàng nhạt tràn vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Thương Trì hơi ngẩng đầu dựa vào ghế sau bàn làm việc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Cầm một cây bút trong tay, nắp bút kim loại thỉnh thoảng đập vào mặt bàn gỗ rắn chắc, tạo ra những âm thanh đều đặn.

Ngay trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên da trắng, mặc một bộ âu phục màu xám sắt, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Người đàn ông khẽ cụp mắt xuống, kính cẩn báo cáo các dự án đầu tư và khả năng sinh lời của chi nhánh Nam Mỹ của Tập đoàn Thương trong sáu tháng qua. Cuối cùng, ông đặt một văn kiện lên bàn, đẩy nó qua, "Đây là báo cáo cuối cùng, mời ngài xem qua."

Thương Trì dừng bút, không mở mắt, nói giọng lãnh đạm lạnh lùng, "Chú Brent, chú đã ở bên tôi bao nhiêu năm rồi."

Phát âm thuần túy và lưu loát kiểu Mỹ.

Brent không ngờ hắn ta lại hỏi một câu như vậy, ông ta giật mình, cúi đầu cung kính trả lời bằng tiếng Anh, "Đã mười bốn năm kể từ khi tôi hoàn toàn ủng hộ ngài trở thành người thừa kế đầu tiên của nhà Thương."

"Vậy thì chú Brentt, tôi rất tò mò."Thương Trì chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt không nhìn văn kiện trên bàn mà lạnh lùng rơi vào người áo trắng trước mặt. Giọng điệu bình tĩnh, "Lý do ông bán tài liệu mật của Thương gia cho bọn Tây Ban Nha là gì."

Giọng nói vừa rơi xuống, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu của Brent thay đổi đáng kể. Ông hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thương Trì, dù saoông cũng là thương nhân trải qua sóng to gió lớn, sau một hồi hỗn loạn, Brent nuốt nước bọt buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Loại chuyện vô lý này ai đã nói cho ngài? Mong hắn ra đây cùng tôi chất vấn. Tôi trung thành với ngài như vậy, tuyệ đối sẽ không phản bội Thương gia."

Lúc này, Cách La Lệ ở bên cạnh nhắc nhở: "Thưa ngài, hai tiếng nữa máy bay của ngài phải đến Trung Đông, mười phút nữa là khởi hành."

Thương Trì khoanh chân, vô cảm ngồi trên ghế, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên.

Cách La Lệ rũ mi, cung kính đáp: "Vâng."

Brent nhận ra đều gì đó, mặt ônghơi thay đổi. Ông nhìn xung quanh, một vài người đàn ông mạnh mẽ trong bộ vest đen sải bước từ ngoài cửa đi vào.

Brent hoàn toàn hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi, đưa tay vội vàng chọc vào bên trong áo vét, nhưng tay chưa kịp gọi viện trợ thì đã bị hai tên to lớn đạp ngã lăn ra đất.

"Tiên sinh!" trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Brent hai mắt xanh đỏ, ông thoát khỏi hai tên cường giả lao thẳng tới phía sau bàn làm việc. Đột nhiên ông ta vấp phải thứ gì đó, nặng nề ngã xuống đất, răng đập vào môi chảy máu, ông ta đưa tay lên vùng vẫy túm lấy chiếc quần tây không dính một hạt bụi của người đàn ông, "Tiên sinh, tôi nhất thời hồ đồ, vì đã làm nhiều như vậy cho ngài, lần này tôi cầu xin ngài tha cho tôi."

Thương Trì cụp mắt xuống, liếc thấy vệt máu trên ngón tay người áo trắng đang xoa quần mình, lông mày khẽ nhăn lại.

Một vài người đàn ông mạnh mẽ nhanh chóng đến và quật Brent xuống đất.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên đang lúng túng giãy dụa, Thương Trì thấy cảnh này thú vị, ngón trỏ mảnh khảnh ưu nhã đặtlên mặt bàn, vừa nhàn nhã vừa lạnh lùng, ảm đạm.

Một bên, Cách La Lệ chứng kiến mọi thứ thờ ơ lạnh nhạt.

"Thương Trì, mày đừng quên hiện tại mày có được hết thảy là nhờ vào ai! Một đứa con tạp chủng như mày, không có tao, mày sớm đã chết!" Brent khuôn mặt dữ tợn mà vặn vẹo, cắn răng nói, "Lấy oán trả ơn đối với tao xuống tay, mày nhất định sẽ xuống địa ngục! Mày sẽ xuống địa ngục!"

Người đàn ông bị lôi ra ngoài.

Đúng lúc này, trợ lý Giang từ ngoài bước vào. Nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, như thể hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn đi thẳng đến bàn làm việc, đưa một lá thư mạ vàng, kính cẩn nói: "Thưa ngài, khách sạn Tính Hào của Triệu gia sẽ khai trương vào tối nay. Chủ tịch Triệu Quốc Lương đích thân đến và gửi thư mời. "

Cách La Lệ nhàn nhạt mà nói: "Tiên sinh sẽ không ở Trung Quốc trong nửa tháng, trợ lí Giang, cậu liên hệ với bên kia nói chúng ta sẽ không đi."

Trợ lý Giang im lặng, lại nói tiếp: "Sếp, về bữa tiệc tối nay, tôi tìm hiểu thì biết có liên quan đến Bạch tiểu thư."

Thương Trì không nói chuyện.

Cách La Lệ ánh mắt khẽ nhúc nhích, sắc mặt như cũ bình tĩnh.

Trợ lý Giang nói: "Nghe nói Bạch thị và Triệu gia có ý định liên hôn, tiệc tối hôm nay không chỉ là để khai trương khách sạn Tính Hào, mà còn công bố quan hệ của Bạch tiểu thư với công tử Triệu gia."

Lời này nói xong, cả thư phòng chìm vào yên tĩnh.

Thương Trì mặt không biểu tình mà rũ mắt, an tĩnh mấy giây sau, rồi nói: "Hủy chuyến đi Thụy Sĩ."

Trợ lí Giang cung kính nói: "Vậy sếp định an bài như thế nào?"

Thương Trì nói: "Đi dự tiệc."

"Vâng." Trợ lí Giang cong môi, cầm thư mời rời đi.

Cách La Lệ đang đợi ở bên cạnh liếc nhìn chiếc quần bẩn thỉu của Thương Trì, nói: "Thưa ngài, ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy quần áo mới cho ngài." Sau đó, bà xoay người đi ra ngoài.

Đột nhiên, một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên từ phía sau, trong giọng điệu trầm thấp lạ thường, nhẹ giọng nói: "Cách La Lệ, công chúa của con đã trưởng thành."

"......." Cách La Lệ dừng lại, dấu vết kinh ngạc dưới mắt thoáng qua, đầu cúi đầu nhẹ không phát ra tiếng.

Thương Trì thản nhiên phất tay, biểu thị có thể rời đi.

Cách La Lệ liền đi ra khỏi thư phòng, lạch cạch một tiếng, đôi tay từ bên ngoài đóng cửa lại.

Căn phòng yên tĩnh.

Trong chốc lát, Thương Trì liền mở ngăn kéo thứ hai dưới bàn lấy ra một khung ảnh. Một bức tranh được lồng vào giữa khung hình, tuy cũ, nhưng được bảo quản cực kỳ tốt, trong ảnh là một cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác đồng phục học sinh buộc ngang hông, cầm vợt cầu lông trên tay và nhảy bắt bóng.

Những ngón tay mảnh mai và lạnh lẽo từ từ vuốt ve khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh.

Khóe miệng Thương Trì khẽ giật, "Em còn định trốn khỏi tôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play