Editor: Minori

Sau hôm thứ hai đạt được thành tích độ hảo cảm 0 nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ, thứ tư, Diệp Huy đại diện trường tham gia thi đấu đã trở lại trường học.

Một góc vị trí bị người vây quanh thường thường truyền ra tiếng cười, hoa khôi trường Lý Lâm Linh và hoa khôi lớp Trương Tiêu thế nhưng cũng có mặt. Diệp Huy vinh dự làm vẻ vang trường đã đến nhưng không ai để ý như hắn mong đợi, trong mắt hiện lên một tia u ám, Diệp Huy hỏi cậu bạn cùng bàn Chiêm Vĩnh Triết, "Người bên cạnh Thời Vũ là ai vậy, bạn học mới sao?"

Ánh mắt Chiêm Vĩnh Triết kỳ quái nhìn hắn, không trả lời.

Nhưng thật ra một người khác nghe được câu hỏi của Diệp Huy, nhiệt tình giải đáp: "Bạn học mới gì chứ, đó là Thích Trình. Ha ha, thế nào, không nhận ra phải không? Không nghĩ tới thì ra cậu ấy trông đẹp trai như vậy, làm đồ ăn còn đặc biệt ngon!" Bạn học Giáp từng cống hiến hồn tệ khen thưởng cho Cẩu Lương lộ ra vẻ mặt hoài niệm, lập tức thu hút sự tán thưởng của nhiều người bên cạnh.

Diệp Huy cúi đầu che dấu vẻ mặt bất ngờ và vặn vẹo của mình trong nháy mắt.

Sau khi tan học, Diệp Huy đi về phía Cẩu Lương với nụ cười trêи môi: "Bạn học Thích Trình, cậu có tiện ra ngoài một chút không?"

Cẩu Lương đứng lên, không giống như trước kia lộ ra vẻ hoảng sợ rồi không dám phản kháng mà Diệp Huy mong muốn, thay vào đó là cười như không cười nhìn hắn, dẫn đầu bước ra ngoài.

Địa điểm Diệp Huy cẩn thận lựa chọn từng là nơi nguyên chủ chịu lăng nhục, WC của tòa nhà thí nghiệm.

Diệp Huy đóng cửa lại, sau đó lộ ra bản tính, cười lạnh nói: "Thích Trình, mày có năng lực nhỉ. Mày cho rằng mày dọn ra khỏi nhà, tao sẽ không làm gì được mày hả? Thế nào, trở thành người nổi tiếng cảm giác như thế nào? Đồ đồng tính ghê tởm!"

Cẩu Lương đào đào lỗ tai, "Cậu có thể đổi câu khác mới mẻ hơn không, ngoại trừ 'đồng tính ghê tởm' cậu còn có thể nói gì nữa? Muốn đổi làm như tôi đây, có rất nhiều từ ngữ có thể dùng để miêu tả cậu đấy. Cáo mượn oai hùm, vai hề nhảy nhót*, nhát gan lòng dạ độc ác, vô dụng, tâm lý méo mó, lớn lên xấu lại thích mất mặt xấu hổ...... Mỗi một điều đều rất chuẩn xác, cậu thích cái nào? Haa, tôi đã quên còn một điều nữa, gian lận kiểm tra vương?"

*Vai hề nhảy nhót - nguyên văn 跳梁小丑: miêu tả những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ như những thằng hề.

Gian lận kiểm tra.

Đúng là do nguyên chủ vô tình ở trêи lớp nhìn thấy Diệp Huy gian lận trong một bài kiểm tra nào đó, học lên cấp hai, nguyên chủ bình an vô sự trong một năm học, sau đó Diệp Huy bệnh cũ phát tác bắt đầu lấy tra tấn xa lánh nguyên chủ làm thú vui. Có lẽ ban đầu vì cảnh cáo nguyên chủ hoặc là chột dạ, nhưng phát triển đến bây giờ, nó đã trở thành quán tính chán ghét của Diệp Huy và nhằm vào nguyên chủ mà không có lý do.

Nghe được từ cấm "Gian lận", Diệp Huy giận dữ, định giơ tay tát một cái!

Nhưng không đợi hắn chạm đến Cẩu Lương, đã bị người sau nắm lấy, sau đó "rắc, rắc" hai tiếng......

"Aaa!!!!"

Diệp Huy đau đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ, ôm cổ tay bị Cẩu Lương vặn gãy rồi bị vặn lại trong nháy mắt, cả khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn.

Cẩu Lương cúi người nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống.

【 Đinh, chủ nhân, mục tiêu đang tới gần ngài. 】

Cẩu Lương ngừng động tác lại, ngay sau đó cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, thong thả ung dung nói: "Diệp Huy, trước kia tôi xem bố cậu nuôi dưỡng tôi mấy chục năm, không so đo với cậu, nhưng cậu đừng tưởng rằng mình ở nơi này thì có thể coi thường tôi. Thật ra, tôi còn phải cảm ơn cậu cho tôi cơ hội, khiến tôi hạ quyết tâm rời khỏi nhà họ Diệp. Cậu còn nhớ khi còn nhỏ tôi bị đánh đến gọi mẹ tôi tới cứu chuyện của cậu không? Còn nhớ cậu đã ném bảng điểm kết quả học tập một trăm điểm của tôi vào trong nước, xúi giục mẹ tôi cảnh cáo không cho tôi có thành tích vượt qua cậu không? Cậu cho rằng mấy năm nay, tôi thật sự biến thành loại nhát gan à? Cậu tự cho là cậu ưu tú hơn tôi, nhưng chỉ là tôi nhường cậu mà thôi."

"Tuy nhiên, bây giờ tôi sẽ không ngu xuẩn như vậy."

"Cậu có thể đi nói cho mẹ là tôi bắt nạt cậu, tôi đã không thèm để ý đến suy nghĩ của bà rồi, càng không sợ bà nữa."

"Cậu cũng có thể nói cho bố cậu, nói cậu muốn dạy dỗ tôi ngược lại bị tôi đánh, tôi không đứng yên một chỗ để cậu đánh, tôi thật xin lỗi nhà họ Diệp các người mười hai năm nuôi nấng."

"Nhưng tôi có lòng nhắc nhở cậu, coi như cậu kêu bố gọi mẹ, ông một chữ cũng sẽ không tin tưởng cậu. Bởi vì cậu ở trong mắt ông, đã là một thứ rác rưởi, không được coi trọng, là vết nhơ thất bại nhất đời này của ông...... Ha ha, về sau có tôi ở đây một ngày, tôi sẽ làm cho chú Diệp nhận thức sâu sắc rằng ông nuôi nấng một đứa con trai không còn dùng được như thế nào. Đừng tưởng rằng ông có bao nhiêu coi trọng cậu, ngoại trừ cậu, ông còn có một đứa con trai ruột khác đấy. Cậu có thể thử xem, ông có thể vì đứa con trai vô dụng này, tới khó xử tôi hay không."

Diệp Huy đau đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể hung hăng nhìn cậu.

Cẩu Lương không nhẹ không nặng vỗ vỗ mặt hắn, hai mắt mang theo ý cười: "Cẩn thận tận hưởng cảm giác bây giờ đi, cậu sẽ thích đấy."

Cậu cất bước rời đi.

【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: +5. 】

Với âm thanh hệ thống nhắc nhở, mở cửa WC, Cẩu Lương ngẩng đầu nhìn về phía Thời Vũ đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, tâm trạng rất tốt mà lộ ra tươi cười, tiến lên khoác vai hắn nói: "Bạn cùng bàn cũng tới đi vệ sinh à, muốn đi cùng nhau không?"

Thời Vũ: "......"

Mỗi lần nói chuyện cùng người này đều có cảm giác không nói lên lời, đây nhất định không phải ảo giác.

Đẩy tay Cẩu Lương ra, Thời Vũ mỉm cười, nói: "Lớp học đã bắt đầu, thầy Ngữ Văn bảo tôi tới tìm cậu, đi thôi, đừng để thầy đợi lâu." Nói xong dẫn đầu hướng đến phòng học, còn Diệp Huy người cần gọi về phòng học, xin lỗi, hắn không nhìn thấy không phải sao.

Cẩu Lương nhún vai, nhìn bóng dáng Thời Vũ còn cao hơn và mạnh mẽ hơn so với học sinh chuyên thể ɖu͙ƈ, hơi hơi nheo mắt.

【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, cậu đi hỏi bên trêи xem, có biện pháp nào tìm ra nguyên nhân độ hảo cảm thay đổi không. 】

【 Hệ thống: Vâng, chủ nhân. 】

Tuần này là tuần diễn ra kỳ thi tháng, từ buổi sáng thứ năm đến thứ bảy, toàn trường làm bài thi lớn. Mà buổi học cuối cùng vào chiều thứ 4 là buổi họp lớp như thường lệ.

Chủ nhiệm lớp mặt đầy tươi cười mang theo giấy khen tiến vào, không vội nhắc lại những việc cần chú ý trong kỳ thi tháng, cô nói: "Bạn Diệp Huy lần này ở cuộc thi Sinh học cấp tỉnh đạt được giải ba Đồng, bây giờ cô thay mặt nhà trường phát giấy khen và phần thưởng cho em ấy, các em hãy vỗ tay khen ngợi bạn Diệp Huy nào!"

Trong tiếng vỗ tay, Diệp Huy tươi cười đứng dậy, "Em cảm ơn cô, cảm ơn các bạn học —— Bang!!"

Cẩu Lương tỉnh bơ xoay đồng hồ trêи tay, ngay sau đó Diệp Huy chân trái vướng chân phải không hề báo trước ngã trêи mặt đất —— mặt đập xuống đất.

"Diệp Huy!!"

Trước khi chủ nhiệm lớp và bạn học gần đó đỡ hắn dậy, một tiếng vang mất hồn, mùi khí bài tiết lan toả khắp phòng học khiến bọn họ lùi lại, ngay sau đó tiếng dạ dày quằn quại vang lên "ùng ục", Diệp Huy không quan tâm mặt đau lập tức kẹp chặt hai chân che lại bụng.

Chủ nhiệm lớp: "......"

Học sinh cả lớp: "......"

Ngay cả Thời Vũ vẫn luôn bát phong xuy bất động* đều ngẩng đầu liếc nhìn về phía đó, nhíu mày.

*Bát phong xuy bất động: tám ngọn gió thổi cũng không lay chuyển (bát phong gồm: Lợi, Suy, Huỷ, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc).

Cẩu Lương: "Phụt...... Bạn Diệp Huy anh dũng đoạt giải ba của chúng ta còn không mau đi giải quyết vấn đề sinh lý, chẳng may không kịp kéo quần cũng đừng làm trò trước mặt mọi người chứ, không có ý thức đạo đức công cộng gì cả."

Diệp Huy thậm chí cũng không nghe đến giọng nói của cậu, mặt đỏ tai hồng bò dậy, hắn lao ra khỏi phòng học trong tư thế mất hồn kẹp hai chân, khom lưng ôm bụng bước từng bước nhỏ.

"Ha ha ha ha!"

Cẩu Lương cười chụp thẳng bàn.

Học sinh khác muốn cười lại sợ sắc mặt u ám của chủ nhiệm lớp chỉ có thể kìm nén, Thời Vũ cũng không cảm thấy buồn cười yên lặng nhìn cậu, chủ nhiệm lớp tức giận đến mức xanh mặt: "Thích Trình! Nếu em còn cười nữa thì đi ra ngoài cho tôi!!"

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Cẩu Lương cười lớn ra khỏi phòng học.

Mọi người nhìn chủ nhiệm lớp sắc mặt tối sầm đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cẩu Lương:...... Phụt.

*

Trung học Nhạc Thành rất coi trọng các kỳ thi tháng.

Vì rèn luyện thói quen thi đại học thực tế và tâm lý tốt đẹp cho học sinh, kỳ thi lớn này hoàn toàn dựa theo tiết tấu thi đại học, chia thành ba môn Toán Văn Anh cùng với tổ hợp khoa học xã hội - tổ hợp khoa học tự nhiên. Học sinh lớp 10, lớp 11 còn chưa phân khối Tự nhiên và Xã hội vì vậy phải thi thêm một môn vào buổi sáng thứ bảy.

Khoảng thời gian giữa các môn thi tương đối dài, giữa trưa hầu hết học sinh không rời trường mà tự nghỉ ngơi hoặc ôn tập tại các lớp của mình.

Sau khi thi xong môn Ngữ văn, Thời Vũ liếc nhìn Cẩu Lương bình thường miệng không ngừng lấy một giây trong giờ nghỉ, hiện tại lại nghiêm túc cầm sách đọc giống hắn, giống như lơ đãng nói: "Hôm nay cậu không mang đồ ăn vặt sao?"

Cẩu Lương nghe ra lời thuyết minh của hắn: "......"

【 Cẩu Lương: Vậy mà dám thèm muốn đồ ăn của tôi sao! [ dao vào ][ dao ra ][ dao vào ][ dao ra ]】

Cẩu Lương rất có lệ cười với hắn, không thoải mái lấy trong cặp sách ra một hộp chocolate tự làm đưa cho hắn, cũng nhấn mạnh: "Không còn nhiều nữa."

Thời Vũ chú ý tới cậu hơi nhấp khóe miệng, hàm răng cắn chặt, đôi mắt hơi híp lại: Thật sự là không tình nguyện đây mà...... Sau đó Thời Vũ cười, tốt bụng nói: "Cảm ơn."

Cẩu Lương: Ngoại trừ không khách khí, tôi còn có thể nói cái gì? ( ̄ε(# ̄) ( ̄#)з ̄)

Thời Vũ ăn một viên chocolate hạnh nhân, hương vị mềm mượt, mùi hương thuần tuý nồng đậm, vị hạnh nhân và chocolate va chạm ở đầu lưỡi, tạo ra phản ứng hoá học tuyệt vời...... Ưm, nó ngon hơn bất kỳ loại chocolate nào hắn đã ăn trước đây. Người ngồi cùng bàn của hắn không có nhiều ưu điểm, nhưng tài nấu nướng quả thật rất hiếm thấy.

【 Rà soát thấy độ hảo cảm dao động, hệ thống kϊƈɦ động kêu lên: Tăng! Tăng a! Tăng a a a a ——】

Sau khi ăn hết một viên chocolate, cũng đem chocolate còn thừa cất đi, Thời Vũ một lần nữa cầm lấy sách hết sức chuyên chú đọc.

Nhìn chằm chằm độ hảo cảm +5 không chút sứt mẻ, Cẩu Lương và hệ thống:......

【 Cẩu Lương: Đồ ăn của tôi, mau nhổ ra nha!!! ┴┴︵╰ ( ‵□′) ╯︵┴┴】

【 Hệ thống: A! Chủ nhân! Bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh!! ∑(っ°Д °;)っ】

Sau sự gián đoạn nhỏ này, kỳ thi kéo dài hai ngày rưỡi đã kết thúc suôn sẻ. Ngay sau đó, thứ hai đen tối mà học sinh Nhạc Thành chờ đợi đã đến.

Trung học phổ thông Nhạc Thành là một trường tư thục quý tộc nổi tiếng ở thành phố A, so với các trường có điểm xét tuyển cao như trường trung học phổ thông hạng nhất, điểm bất lợi của Nhạc Thành với điều kiện nhập học dựa trêи học phí nằm ở chỗ chất lượng học sinh tốt xấu lẫn lộn. Chính vì Nhạc Thành, áp dụng mô hình giảng dạy lớp học nhỏ với 30 học sinh, không chỉ bồi dưỡng đội ngũ giáo viên giỏi với mức lương cao để duy trì lợi thế trong việc cạnh tranh với các đối thủ cùng ngành mà còn rất chú trọng đến kết quả học tập của học sinh.

Tuy là hưởng ứng lời kêu gọi của Phòng Giáo ɖu͙ƈ, xếp hạng thành tích của học sinh không còn được dán công khai, nhưng trêи có chính sách dưới có đối sách.

Với Nhạc Thành mà nói, vào thứ hai sau kỳ thi tháng, 30 phút đọc bài như lệ thường sẽ được dùng để phát bài thi và chủ nhiệm lớp sẽ ở trước lớp công bố thành tích mỗi học sinh, xếp hạng lớp và xếp hạng toàn khối.

Lớp 11-3, chủ nhiệm lớp bước vào, ánh mắt phức tạp nhìn vị trí một góc, lấy bảng điểm ra, nói:

"Quy định cũ, bây giờ chúng ta bắt đầu công bố kết quả của kỳ thi tháng lần này. Xếp thứ 30...... Diệp Huy, tổng điểm 250 điểm, xếp hạng toàn khối...... Thứ 436."

Sau đó cô bị thành tích này làm cho kinh hãi đến kinh ngạc nhìn về phía vị trí của Diệp Huy, lại phát hiện bản thân hắn cũng không ở đây các bạn học đều im lặng, ngay sau đó tiếp tục thông báo kết quả bằng giọng nói bình dị.

"...... Xếp thứ năm Lý Lâm Linh, tổng điểm 901 điểm, xếp hạng toàn khối: hạng 11; xếp thứ 4 Trần Lý Bạch, tổng điểm 907 điểm, xếp hạng toàn khối: hạng 9; xếp thứ ba Chiêm Vĩnh Triết, tổng điểm 1008 điểm, xếp hạng toàn khối: hạng ba; xếp thứ hai ——" cô bỗng nhiên tạm dừng một chút, mới lặp lại nói: "Xếp thứ hai, Thích Trình, tổng điểm 1049 điểm, xếp hạng toàn khối: hạng hai; xếp thứ nhất, Thời Vũ, tổng điểm 1050 điểm, xếp hạng toàn khối: hạng nhất!"

"Trêи đây chính là một chiến tích tại kỳ thi tháng của lớp chúng ta."

"Đáng khen ngợi chính là, thành viên mới, em Thời Vũ, em ấy từng tạm nghỉ học một năm mà vẫn giành được vị trí đầu tiên với số điểm tuyệt đối, vô cùng xuất sắc! Còn có em Thích Trình...... Cô rất ngạc nhiên khi em có thể thi được thành tích tốt như vậy, cô cũng rất mừng vì em, hy vọng em có thể tiếp tục duy trì."

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Cẩu Lương có thể lấy được thành tích tốt như vậy.

Vì thế, cô còn suốt đêm mời giáo viên các khoa đối chiếu chính xác thành tích của cậu không tồn tại bất kỳ dấu hiệu gian lận gì—— rốt cuộc cả mười năm lớp chỉ có cậu và Thời Vũ hai người thi được thành tích như vậy, chỉ cần cậu không sao chép của Thời Vũ, với các thiết bị điện tử tra xét chặt chẽ ở trường thi, sẽ không tồn tại khả năng gian lận. Ngược lại là cô luôn luôn coi trọng Diệp Huy nhưng lần này phát huy thất thường, chính là điểm trung bình luôn trong top đầu của lớp 11-3, bây giờ bị kéo đến top giữa.

"Các đại diện học tập đi lên phân phát bài thi."

Học sinh cả lớp vẻ mặt đều ngơ ngác, ngay cả đại diện toán học Chiêm Vĩnh Triết lên phân phát bài thi cũng nhìn về phía Cẩu Lương nhiều lần.

Lý Lâm Linh: "Trời ơi, Thích Trình cậu thật là lợi hại!! Wow haha, tôi đang nhìn đến bản live-action chuyên tâm phản công sao, sao cậu làm được, hay là nói trước kia cậu thi đều là tùy tiện, bây giờ nghiêm túc lên lại không phải học bá hoang dại sao?"

Cẩu Lương đối mặt với đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ của cô cũng không vui vẻ, Thời Vũ nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu đang nhìn mình, kéo căng khuôn mặt.

【 Cẩu Lương: Sao có thể! Sao có thể được! Tôi không thể vượt qua một người ở thế giới cấp C trong một kỳ thi đơn giản như vậy sao? Đây nhất định không phải sự thật! 】

【 Hệ thống: Chủ nhân đừng nóng giận, lần đầu tiên luôn gập gềnh, lần sau nhất định không phải như vậy. ⊙ω⊙】

【 Cẩu Lương: Không có khả năng, tôi không tin a a a!! 】

【 Hệ thống:...... Niệu độn*.】

*Niệu độn: Được dùng để mô tả những người trốn tránh trách nhiệm, vd: khi họ gặp khó khăn trong cuộc họp họ nói đi nhà vệ sinh như một cái cớ để trốn thoát.

Các bài thi đã được phát cho từng người một. Sau đó chủ nhiệm lớp nói rõ về đại hội thể thao mùa thu được tổ chức vào thứ sáu tuần này.

"Hầu hết lớp 11-3 của chúng ta đều đạt kết quả rất tốt trong kỳ thi tháng này. Cô mong rằng các em có thể tiếp tục duy trì trạng thái này, có thành tích tốt trong đại hội thể thao, để các lớp khác nhìn thấy phong cách và thần thái của lớp chúng ta, để cho bọn họ hiểu rằng chúng ta có thể văn võ song toàn. Đơn đăng ký dự thi đưa cho uỷ viên thể ɖu͙ƈ, thứ tư sẽ nộp lên, mong các em hợp tác với công việc của em ấy, dũng cảm đăng ký, tham gia tích cực......"

Tuy rằng cô nói những điều rất kϊƈɦ động, nhưng cũng không có mấy người chú ý tới cô.

Bọn họ đều chú ý đến Cẩu Lương và Thời Vũ, chỉ thấy thời khắc kϊƈɦ động lòng người này...... Thời Vũ vạn năm bất động cầm một quyển sách ngoại ngữ gáy dày như viên gạch, mà Cẩu Lương, hai má cậu phồng lên miệng nhai, đưa từng miếng dâu tây vào miệng.

Mọi người: "......"

Thế giới của học bá, đúng là thâm sâu khó lường như vậy_(:зゝ∠)_.

Ngoài mặt, Cẩu Lương làm bộ hoàn toàn không quan tâm, nhưng mỗi lần phát bài thi tiếp theo, cậu liền liếc nhìn thành tích điểm tuyệt đối của Thời Vũ lại nhìn số điểm trêи bài thi chính mình —— cậu thề sẽ tìm hiểu rõ ràng mình kém hắn ở chỗ nào.

Lý Lâm Linh và Trần Lý Bạch bọn họ nín thở chờ đợi, cho đến khi còn lại một bài thi môn Ngữ văn cuối cùng, Lý Lâm Linh đá Trần Lý Bạch để hắn đoạt lấy công việc của đại biểu môn Ngữ Văn chậm chạp.

Nhưng bài thi Ngữ văn phát đến cuối cùng, duy nhất không thấy bài của Cẩu Lương và Thời Vũ.

Mọi người: Chơi tôi à, lãng phí tim tôi đập!

Cũng may buổi sáng hai tiết đầu là môn Ngữ văn, giáo viên Ngữ Văn cũng không làm mọi người đợi lâu.

"Các em buổi sáng tốt lành, nói vậy các em đều nhận được bài thi của mình rồi chứ, hôm nay chúng ta sẽ dành một tiết học để mọi người nhận xét một chút về bài thi lần này nhé——"

Lý Lâm Linh nhấc tay: "Thưa thầy, bài thi của Thích Trình và Thời Vũ vẫn chưa nhận được ạ."

Giáo viên Ngữ Văn đang kết nối với thiết bị dạy học đa phương tiện dừng động tác lại, sau đó mỉm cười nói: "Vội cái gì, thầy còn có thể ăn mất bài thi của bọn họ sao?"

Trong phòng học vang lên những tiếng cười, giáo viên Ngữ Văn mở ra PPT nói: "Nếu các em đều đang sốt ruột chờ đợi, thầy cũng không nói nhiều. Hôm nay tại đây thầy muốn khen ngợi hai bạn học lớp chúng ta, các em đều biết là ai chứ?"

"Đúng vậy, không sai chính là em Thời Vũ và em Thích Trình! Bọn họ một bài thi đạt điểm tuyệt đối là 150 điểm, một bài khác vốn dĩ cũng đạt điểm tuyệt đối 150. Vì sao lại nói vốn dĩ đây, các em đều sẽ biết còn có một sự cố đang chờ các em. Muốn biết nguyên nhân các em cần chú ý nghe giảng, hôm nay chúng ta bắt đầu phân tích từ phần viết văn."

"Trước tiên chúng ta cùng xem bài văn của bạn Thời Vũ."

Trêи bảng trắng, hiện lên đúng là bản scan bài văn của Thời Vũ, thầy Ngữ Văn tiếp tục nói: "Logic của em ấy rất chặt chẽ, lời nói thực tế, đọc toàn bộ bài viết một cách trôi chảy và thoải mái. Lối hành văn tầng tiến, lập luận sâu sắc, bài viết này đáng để làm văn mẫu cho kỳ thi lần này của chúng ta. Còn bạn Thích Trình thì sao, mời mọi người thưởng thức tác phẩm xuất sắc của bạn Thích Trình, trước tiên thầy sẽ phân tích cho các em một chút ưu điểm bài văn của em ấy. Ngôn ngữ sắc bén, lập luận mở ra lối riêng, khiến người tỉnh ngộ, có thể nói là một bài viết rất thuyết phục người và cảm động người. Thậm chí nói có sách, mách có chứng, văn phong hoa mỹ tráng lệ hơn xa với bạn Thời Vũ. Nhưng mà...... Một lời khó nói hết, các em trực tiếp xem đi."

Thầy Ngữ Văn thả ra đại chiêu.

Bản scan của hai bài văn hiện lên trước mặt mọi người.

Cẩu Lương: "......?!"

Thời Vũ: "...... Khụ khụ." Nhịn xuống không cười!

Bạn học cả lớp: "...... Ha ha, không có so sánh thì không có đau thương. Thầy ạ, thầy quá độc ác rồi!"

Chỉ thấy một bài có thể đưa trình chữ bút máy như tác phẩm thi đấu thư pháp, bên cạnh một bài...... Chữ viết học sinh tiểu học rất bắt mắt. Từng nét chữ cũng không ảnh hưởng đến phân biệt, nhưng...... Thoạt nhìn nó khiến cho bọn họ nhớ tới chữ viết của mình hồi năm lớp 1 tiểu học là chuyện như thế nào?

Cẩu Lương: Phạt vui vẻ. (′・ん・`)

Thầy Ngữ Văn chân thành khuyên nhủ: "Sự cố đau lòng nói cho mọi người, tuy rằng thầy đánh giá cao tài hoa của em, nhưng mà...... Điểm tuyệt đối khắp nơi đi, chữ xấu hủy toàn bộ."

"Ha ha ha ha!"

Trong tiếng cười sảng kɧօáϊ đầy thiện chí, Cẩu Lương nhận được nhắc nhở của hệ thống ↓↓

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: +15. 】

【 Cẩu Lương: Hừ, cười nhạo tôi hắn rất đắc ý sao, rất đắc ý sao, rất đắc ý sao!! (▼皿▼#) 】

【Hệ thống: Chủ nhân, độ hảo cảm tới tay ta có thiên hạ, ngài không thể để ý đến chi tiết khác sao, ha ha. 】

Cẩu Lương: Đây nhất định là cái nồi* của nguyên chủ T 3 T. Cậu là một người sống hơn một nghìn năm nhưng chưa từng viết một chữ, không phục!

*Nồi trong 'đội nồi'- đổ vỏ (nhận tội thay người khác).

Thời Vũ: Nhịn không được cười thành tiếng.

Mọi người: 23333 (hahaha), châm nến cho bạn học Thích Trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play