Khi tiếng sóng biển lọt vào tai, mọi người chỉ thấy một mảnh sóng nước được ống tay áo Phượng Khương Trần tùy ý lưu động, rồi khi Phượng Khương Trần buông tay, tiếng sóng biển biến mất, mà mặt nước lưu động theo ống tay áo của Phượng Khương Trần cũng không xuất hiện nữa…
Nếu nói mặt nước nhìn thấy trước đó là bọn họ tưởng tượng ra, vậy lúc này bọn họ đã thật sự được nhìn thấy “nước.


Một khúc chấm dứt, nhưng lòng mọi người lại cứ mãi không bình thường lại được, mà ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần cũng thay đổi.

Quả nhiên bọn họ đã coi thường Phượng Khương Trần rồi!

Mọi người mãi lâu không hoàn hồn lại được, mãi đến khi Phượng Khương Trần đứng dậy, , ống tay áo đảo qua khiến cây Băng Huyền cầm không dây rơi xuống mặt đất, mọi người mới kịp hoàn hồn lại.

“Bốp!” Băng Huyền cầm rớt thẳng từ trên đài cao xuống, một tiếng đập vang lên, rồi nó gãy thành hai mảnh.

“Chuyện này…” Mọi người lấy lại tinh thần, nhìn Phượng Khương Trần đang đứng ở trên cầm đài rồi nhìn Băng Huyền cầm đã rơi trên mặt đất, quan trọng là một pho tượng phật vừa lăn ra khỏi cây Băng Huyền cầm.

Các vị thần linh ơi!
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoàng thượng đưa tay lên, lập tức có Thái giám tiến tới dâng “hài cốt”
của Băng Huyền cầm và tượng Phật đến trước mặt Hoàng thượng.

Phượng Khương Trần đi thong dong xuống khỏi cầm đài, khẽ hạ thấp người xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, Khương Trần đã vô tình làm hư vật mà Hoàng hậu nương nương ngự ban!”
Phượng Khương Trần nhấn mạnh hai chữ “Hoàng hậu” vô cùng tà ác.

Tượng phật?

Hoàng hậu đang chuẩn bị vỗ án, đứng dậy bảo mọi người trị tội Phượng Khương Trần, rồi đổ hết tội lên đầu Thái tử, thì lúc này tay bà ta ngừng lại giữa không trung, chẳng đập được nữa.

Tuy nói Băng Huyền cầm bị Phượng Khương Trần làm rơi gãy là ngoài ý muốn, nhưng làm sao trong Băng Huyền cầm có thể có tượng phật? Không phải rõ ràng bà ta bỏ vào…
Hoàng hậu vội vã ngậm miệng lại, nuốt ngược lại lời đã đến miệng vào trong, hung hăng liếc sang Phượng Khương Trần một cái.

Hay, hay, hay cho một ả Phượng Khương Trần, kế hoạch kín đáo như vậy mà Phượng Khương Trần cũng có thể nhìn thấu được, là bà ta đã coi thường Phượng Khương Trần rồi.

Hoàng hậu biết chắc chắn Thái tử và Phượng Khương Trần sẽ phát hiện ra Băng Huyền cầm có vấn đề, nhưng phát hiện thì có làm sao, bọn họ cũng không tìm ra được chỗ cần tìm, dù biết là bẫy cũng phải chịu thua.

Nhưng Hoàng hậu đã đánh giá cao bản thân rồi, vì Phượng Khương Trần không chỉ tìm được chỗ có vấn đề, mà còn “Treo đầu dê bán thịt chó”, hóa nguy cho Thái tử.

Chính Thái tử cũng sửng sốt.

Cây đàn này là do hắn cho người làm, nên hắn rất hiểu rõ cây đàn, làm sao bên trong có thể chứa thứ gì chứ, lại còn là một pho tượng Phật?

Thái tử nhìn về phía Hoàng hậu đầu tiên, lại nhanh chóng liếc mắt qua Phượng Khương Trần một cái.

Sau một ánh sáng vụt qua, Thái tử hiểu ra, thì ra Hoàng hậu muốn hãm hại hắn, kết quả bị Phượng Khương Trần phá ngang, còn công kích trở lại.

Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái, hệt như cái liếc mắt này đã nhìn thấu Phượng Khương Trần.

Tiếc thay, đây cũng không phải lần đầu tiên Phượng Khương Trần gặp Hoàng thượng, nên nàng có thể vững vàng gánh lấy khí thế cường thịnh của ông ta, lưng thẳng lên, ánh mắt bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mặc Hoàng thượng quan sát.

Người có thể nhận được ưu đãi cũng không phải nàng, nàng chột dạ gì chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play