Không thể không nói Tô Quán là một nữ nhân thông minh.

Tô Quán rất rõ ràng, Phượng Khương Trần không thể thắng được nàng ta chỉ bằng sự chăm chỉ thật sự.
Người tên Nguyên Hi tiên sinh này Phượng Khương Trần có biết, vốn người này họ gì cũng không ai rõ.
Có người nói hắn là hậu nhân của Thôi thị, cũng có người nói hắn là hậu nhân của hoàng thất tiền triều.
Đối mặt với sự nghi vấn của mọi người, Nguyên Hi tiên sinh không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Về phần những thuyết xôn xao về thân phận của Nguyên Hi tiên sinh, tất cả mọi người đều đoán, nhưng không có chút chứng cứ nào.

Tuy nhiên, thế nhân đều cho rằng hậu nhân của Thôi thị thì có căn cứ hơn, còn nếu hắn thật sự là hậu nhân của Hoàng thất tiền triều, thì Tứ quốc Hoàng đế đã sớm giết hắn.
Thân phận của Nguyên Hy tiên sinh vẫn còn là một loại mê mang, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nhận được sự tôn sùng của thế nhân.

Diện mạo Nguyên Hi tiên sinh tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận, lại có một hồi cầm kỹ.
Cầm kỹ của hắn có thể được Tứ quốc Hoàng đế và thành chủ Cửu thành tôn là Thiên hạ Đệ Nhất, nhưng hắn lại cố tình nói bản thân chỉ là Thiên hạ Đệ Nhị, có một người có cầm nghệ còn cao hơn hắn gấp trăm lần.

Về phần người nọ là ai, hắn cũng không nói…
Chắc chắn người bình thường nghe được việc Nguyên Hi tiên sinh tham dự sẽ mất đi sự ổn trọng và tiêu chuẩn ngày thường.

Phải biết rằng Nguyên Hi tiên sinh chính là nhân vật cấp đại sư.

Đánh đàn trước mặt hắn, vậy cũng tương đương cần có dũng khí lớn và sự tự tin.
Ngay cả người tự tin như Tô Quán, trước đó cũng do dự hồi lâu mới đồng ý chuyện thỉnh Nguyên Hi tiên sinh đến làm trọng tài.

Cầm nghệ của Tô Quán kém Nguyên Hi tiên sinh là chắc chắn, thứ Tô Quán lo lắng là việc Nguyên Hi tiên sinh sẽ bình phán cầm kĩ của nàng ta không lưu tình.

Đến lúc đó, dù có thắng Phượng Khương Trần, nàng ta cũng sẽ tự đánh mất mặt mũi của mình.
Tất nhiên, chuyện như thế này đều có hai mặt.

Nếu Nguyên Hi tiên sinh nói cầm nghệ của Tô Quán tốt, vậy Tô Quán sẽ nổi danh, nhưng vẫn như lời Phượng Khương Trần nói, chưa đến kết cục thì chưa biết rõ ràng.
Mà Phượng Khương Trần cũng không liên quan đến những chuyên này.

Nàng cũng không lo chuyện bị mất mặt trước mặt mọi người, đánh đàn và vân vân đó là mây bay.
Phượng Khương Trần ở xa nhất, nên nàng là người cuối cùng xuất hiện.

Phượng Khương Trần ôm đàn, cúi đầu, vào cung dưới sự dẫn dắt của cung nữ rồi hành một đại lễ với Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn y phục trên người Phượng Khương Trần, mày khẽ nhúc nhích, rõ ràng là mọi người biết Hoàng thượng đang bất mãn với cách ăn vận của Phượng Khương Trần.
Một thân hắc y, thật sự không thể tính là đặc sắc, lại nhìn Tô Quán với cung trang y phục phấn lam, cả người vừa tươi mát lại xinh đẹp, trong đoan trang lại lộ ra vẻ dịu dàng, lộ ra được quý khí và dịu dàng của nữ nhân Tô gia trước mặt mọi người, khiến cho người ta vừa nhìn là thư thái.

Nếu so sánh Phượng Khương Trần với Tô Quán, thì nàng đã rơi xuống hạng thấp hơn.
“Miễn lễ.” Bất mãn thì bất mãn, sau đó Hoàng thượng cũng không tiện nhiều lời, nhưng khi Phượng Khương Trần đứng dậy, ông ta mới phát hiện ra…
Ông ta sai lầm rồi!
Hoàng thượng thật không ngờ, bản thân cũng có một ngày nhìn nhầm.

Một thân hắc y này của Phượng Khương Trần cũng không phải bình thường như ông ta nghĩ, trong hắc y này của Phượng Khương Trần có càn khôn.
Khi Phượng Khương Trần đứng lên, chỗ vạt áo và ống tay áo lưu động sóng nước ánh vàng, hệt như nước chảy, lưu chuyển, vỗ về, thậm chí Hoàng thượng còn tưởng như mình nghe được tiếng nước chảy.
Đúng vậy, là vân nước.

Vạt áo ánh lên, lớp kim tuyến lúc sáng lúc tối kia càng lưu động hệt như dòng nước.
Y phục là phong cách nhất quán của Phượng Khương Trần: Tay áo rộng rãi, làn váy phiêu dật, thứ kỳ diệu chính là văn lộ màu vàng trên y phục, còn có phần hoa sen được thêu bằng chỉ đen trên cái đai lưng màu vàng kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play