“Vẫn là biểu ca đối xử tốt với Quán Quán.

Có biểu ca ở đây, Quán Quán chẳng sợ gì hết!” Vẻ mặt Tô Quán đầy sùng bái, một cái mặt đỏ lên đầy thẹn thùng rất thích hợp, khiến cho Dạ Diệp say mê đến không còn bay hồn bảy phách, lập tức trả lại nàng ta một ánh mắt đầy thâm tình: “Biểu ca không đối tốt với Quán Quán thì còn có thể đối tốt với ai nữa? Quán Quán cứ việc giữ lòng thoải mái, mấy chuyện khác cứ giao cho biểu ca xử lý.”
Dạ Diệp là một người can đảm cẩn trọng.

Hắn biết rõ nơi bên ngoài tiểu viện mà Phượng Khương Trần đang ở tạm có không ít ám vệ.

Hắn xảo diệu tránh đi những ám vệ, Dạ Diệp ngồi ở trên cây đối diện phòng Phượng Khương Trần, tìm một vị trí bí mật ẩn thân.
Tuy rằng khoảng cách xa một chút, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả tình huống bên trong tiểu viện của Phượng Khương Trần.

Một khi Phượng Khương Trần hoặc là người trong Phượng phủ này có gì đó khác thường, hắn sẽ có khả năng phát hiện đầu tiên.
Khoảng một khắc sau, Dạ Diệp liền phát hiện ra Phượng Khương Trần ôm một đống gì đó trông khá nặng, nhân lúc người không chú ý thì mang vào nhà bếp đốt.

Ở quá xa, trời lại tối nên Dạ Diệp cũng không thấy rõ là Phượng Khương Trần đốt gì, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng cẩn thận, sau khi xác định những thứ đó đã đốt thành tro, nàng mới rời đi.
Dạ Diệp ngáp một cái đầy nhàm chán, vừa ngáp được một nửa thì phía sau đột nhiên đau xót, thân mình cứng đờ.
Nguy rồi, bị người ám toán .
Dạ Diệp muốn xoay người, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Cuối cùng hai mắn hắt chỉ có thể nhắm lại, ngã thẳng ra phía sau.

Lam Cửu Khánh kịp lúc tiếp được người, cười lạnh một tiếng, ra hiệu với hộ vệ đang đứng ở chỗ tối.
“Chủ tử.” Ám vệ xuất hiện trước mặt Lam Cửu Khánh như hồn ma.
Các bạn chọn truyen1.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Đưa người đến chỗ Bộ Kinh Vân, khiến cho hắn ăn miếng trả miếng.” Lam Cửu Khánh nói đầy tà ác.
Lúc trước Dạ Diệp đùa cợt Bộ Kinh Vân, trực tiếp bắt Bộ Kinh Vân cởi sạch đồ bị cột lên vòng xoay, đến chết Bộ Kinh Vân cũng không quên được sự sỉ nhục nào.

Bây giờ Dạ Diệp rời vào trong tay hắn, kết quả là có thể nghĩ được…
Dạ Thiếu chủ trần truồng, phỏng chừng Dạ Diệp sẽ có một thời gian dài không dám ra cửa.
“Dạ chủ tử!” Ám vệ cõng Dạ Diệp, chạy về phía Tô phủ.
Hay lắm, giải quyết được vở hài kịch dấu mình ở một chỗ nào có, nhưng mà… Bọn họ lại không tìm ra được bí mật của Băng Huyền cầm.

Không thể không nói, một chiêu này của Hoàng hậu thật sự quá cao tay, cao đến mức hắn biết rõ có vấn đề, lại không biết phải giải quyết như thế nào.

Lam Cửu Khánh ôm đàn đi vào trong phòng của Phượng Khương Trần.

Không hề ngoài ý muốn, câu đầu tiên của Phượng Khương Trần chính là: “Cửu Khánh, điều tra được rồi sao?”
“Không có.” Hắn không muốn khiến cho Phượng Khương Trần thất vọng, nhưng hắn cũng không thể thay đổi sự thật.
“Ngay cả người của ngươi cũng không tra được, vậy có thể căn bản là cây đàn này không có vấn đề không?” Phượng Khương Trần đưa ra nghi vấn trong lòng.
Ta cũng hy vọng không có, nhưng cả ngươi và ta đều hiểu được, với thái độ làm người của Hoàng hậu, đàn này tuyệt đối không thể không có vấn đề!” Phần thưởng gì đó của Hoàng hậu đều rất bình thường, chỉ có cây đàn này là lai lịch có phần mờ ám.
“Chiều nay Thái tử đã phái người truyền tin tới, mập mờ nói một chút chuyện Băng Huyền cầm, bảo ta chú ý nhiều hơn.” Thái tử cũng nhìn ra rồi, sao nàng có thể tự lừa mình dối người nữa.
“Gần đây áp lực của Thái tử lớn, Hoàng thượng giữ lại hết những Hoàng tử trưởng thành ở trong thành, cũng có nghĩa là hắn chuẩn bị thay đổi Thái tử, chứng tỏ Thái tử không thể làm sai nửa điều!” Hoàng thượng cũng biết rất rõ là mệnh của Thái tử kéo không lâu, nên mới giữ mấy phiên vương đó lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play