“Giá!”
Nàng giơ roi ngựa lên, đuổi theo Cửu Hoàng thúc đi lên sơn cốc.
Haizz.

Tốc độ nhanh như vậy, đường nhỏ lại gập ghềnh thế này, chắc chắn là nàng không nhắm mắt cưỡi ngựa được.

Bây giờ Phượng Khương Trần chỉ có thể hy vọng một chút, rằng sau này Cửu Hoàng thúc sẽ không có ý giết người diệt khẩu đối với nàng.
Một đường lo lắng không yên, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đến được sơn cốc.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của khe sâu, Phượng Khương Trần nhìn xuống dưới, bình tĩnh lạ thường.
Lúc đến đây vào buổi tối, Phượng Khương Trần không nhìn thấy gì cả, chỉ biết là sơn cốc của núi này rất sâu.

Hôm nay được thấy, nàng mới phát hiện ra, nơi đây cũng toàn cảnh đẹp.
Khe núi sâu hoắm, núi cao trập trùng, dòng nước mãnh liệt mênh mông, rừng rậm xanh um tươi tốt.

Còn nữa, còn có vách núi dựng đứng như được gọt, vuông vắn kỳ lạ kia.

Đứng ở dưới đáy cốc, Phượng Khương Trần lại cảm thán cho sự thần kỳ của thiên nhiên.
Trước mặt hình ảnh tráng lệ và cao vút như thế, nàng dùng từ ngữ gì miêu tả cũng có vẻ nhạt nhẽo vô lực.

Được tận mắt nhìn thấy sự hùng vĩ của sơn cốc này, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy rung động.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc kia của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc thỏa mãn nhếch khóe môi lên.
Hắn biết là chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ thích sơn cốc mà hắn tìm được này.

Nhìn bộ dáng rung động kia của Phượng Khương Trần, lòng hư vinh của Cửu Hoàng thúc có một loại thỏa mãn mà trước nay hắn chưa từng có.

Bởi vậy, có thể thấy, nam nhân dù có cường đại đến mức nào chăng nữa, thì cũng cần được người khác dỗ dành, đều cần người ta nhìn mình với ánh mắt sùng bái.

Tất nhiên, không phải là sùng bái hay dỗ dành của người nào cũng dùng được.
Đối với Cửu Hoàng thúc mà nói, hắn không quan tâm sự sùng bái của người bình thường, còn về phần dỗ dành? Trước nay có mấy ai dám đến dỗ dàng hắn? Hắn cũng không thấy lạ nếu người bình thường dỗ dành hắn, nhưng hắn chỉ muốn người duy nh xoay người, bỏ lại một câu: ” xoay người, bỏ lại một câu: ” ất kia thôi, người mà không chỉ không hiểu phải dỗ hắn, lại còn lừa gạt hắ Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu thôi, ai bảo hắn đã gặp phải nàng chứ!
Thời gian như vậy, số mệnh cũng vậy!
Rung động qua đi, Phượng Khương Trần mới phát hiện ra nàng thất lễ.

Nàng đến là để làm việc, không phải đang đi du lịch.

Người bệnh vẫn đang đợi nàng.
Phượng Khương Trần vội vã thu lại cảnh đẹp rơi vào trong ánh mắt, đang chuẩn bị giải thích với Cửu Hoàng thúc, nào biết căn bảo Cửu Hoàng thúc không cho nàng cơ hội, ngạo mạn xoay người, bỏ lại một câu: “Đưa nàng đi tìm Tam Điện hạ.” Xong thì bỏ một mình nàng ở lại.
Cửu Hoàng thúc là đang ngạo kiều!
Phượng Khương Trần không hiểu ra sao cả, nhưng nàng nghĩ đến việc mình là người sai trước, cũng không hề nhiều lời.

Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, nàng đi vào căn nhà gỗ, nơi Tây Lăng Thiên Vũ đang tĩnh dưỡng.

Bên trong phòng có một cỗ mùi nước thuốc rất nồng nặc.

Phượng Khương Trần ngửi thấy hương vị quen thuộc này, trong nháy mắt bèn hoảng hốt, hệt như bản thân đã quay lệnh bệnh viện ở thời hiện đại vậy.

Tiếc thay, bài trí cổ kính trong căn phòng đã kéo Phượng Khương Trần về với sự thật.
Nàng không quay về được, vĩnh viễn cũng không quay về được.

Nàng có thể sống sót ở thế giới này, đã là may mắn.
“Tam Điện hạ.” Phượng Khương Trần nhận thấy hộp thuốc trong tay hộ vệ, đi lên.
“Phượng Khương Trần, nhanh, nhanh xe, thử chân của bổn điện hạ!” Hai mắt Tây Lăng Thiên Vũ phủ đầy tơ máu.

Thấy Phượng Khương Trần đi vào, hắn vội vã ngồi thẳng.

Không đợi thị nữ tiến lên, hắn đã tử đưa tay xốc chăn lên, hoàn toàn không có sự bình tĩnh và chín chắn ngày thường.
“Điện hạ, đừng lộn xộn.” Động tác của Phượng Khương Trần còn nhanh hơn người thị nữ, nhanh chóng tiến lên đè Tây Lăng Thiên Vũ lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play