Thư sinh trung niên nghe xong, sắc mặt trắng bệch: “Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ? Ta sẽ, sẽ không giống với mấy Ngự sử kia chứ, thanh danh hỏng bét, tri thức đi toi?” Ngu Mông sắp khóc đến nơi.
“Đừng lo lắng, Cửu Hoàng thúc là một nhân vật lớn, chắc chắn không quan tâm đến mấy tiểu dân vớ vẩn nhưng hạng của chúng ta.

Sau này lúc nói chuyện ngươi nhớ chú ý một chút là được, đây đang là ở hoàng thành đấy!” Bằng hữu của Ngu Mông lại gõ thêm một cái nữa để cảnh cáo một phen.
Ngu Mông liên tục đồng ý, không dám nói ra nửa câu phản bác nào.
Dân chúng ở hai bên ngã tư đường đều nghị luận, trà lâu tửu quán cũng không cam lạc hậu, một đám đều đang nói về chuyện Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần ra khỏi thành.
Kỳ tỷ thí đến gần, Cửu Hoàng thúc lại đưa Phượng Khương Trần ra khỏi thành, chuyện này khiến cho người ta không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Ở trà lâu nơi cửa thành, Tây Lăng Thiên Lâm nhìn về phía chiếc xe ngựa đang chạy ra ngoài thành, xoay người hỏi Dạ Diệp: “Ngươi đoán xem vì sao Cửu Hoàng thúc lại đưa Phượng Khương Trần ra khỏi thành?”
Đúng vậy, Thiếu chủ Dạ Thành – Dạ Diệp nghe nói Phượng Khương Trần sắp tỷ thí với Tô Quán, suốt đêm đuổi tới hoàng thành Đông Lăng, vừa khéo gặp được Tây Lăng Thiên Lâm.

Chữ “vừa khéo” này cũng không phải là trùng hợp bình thường.
“Vì chuyện tỷ thí?” Dạ Diệp giơ chén rượu lên, tựa người vào lan can, đưa lưng về phía Tây Lăng Thiên Lâm.

Hắn cụng ly với khoảng không, tiêu sái tùy ý, phóng đãng khó mà kiềm chế, diễn ra một hồi phong lưu danh sĩ.
Người uống rượu ở trà lâu không nhiều lắm, mà cái kẻ uống rượu còn bày ra tư thế bại hoại này thỉ lại càng không nhiều.

Chẳng hề ngoài ý muốn, Dạ Diệp trở thành tâm điểm của trà lâu.
Dạ Diệp một thân cẩm y, bên hông đeo theo một khối mỹ ngọc trắng nõn tinh khiết, rất xứng với khí thế tôn quý kia của hắn.

Trong phút chốc, hắn hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn, mà tất nhiên mọi người cũng chỉ dám nhìn trộm.
Tây Lăng Thiên Lâm có chút bất mãn.

Hắn trà trộn vào trong đám người chính là vì không muốn bại lộ thân phận, nhưng cử chỉ của tên Dạ Diệp này cứ trái lại với nguyên tắc của hắn.

Tuy nhiên, Dạ Diệp chính người mình cần mượn sức, Tây Lăng Thiên Lâm chỉ có thể áp chế bất mãn của mình lại.

“Ta đoán là không!” Tây Lăng Thiên Lâm vẫy vẫy tay, ra hiệu tiểu nhị cũng đổi trà của mình thành rượu.
“A? Vậy thì vì sao cơ?” Dường như Dạ Diệp cảm thấy có hứng thú, bèn nghiêng người hỏi.

Có lẽ là vì hắn đã say, nên , ánh mắt có mấy phần mê ly.
Đầu tiên là Tây Lăng Thiên Lâm vẫn im lặng, cười thần bí.

Đợi đến lúc tiểu nhị mang rượu lên rồi, Tây Lăng Thiên Lâm mới trực tiếp mở nắp vò rượu ra, ngửa đầu uống ngay vào: “Rượu ngon!”
“Cứ cho là rượu ngon đi, chỉ tiếc là có rượu mà không có thức ăn.” Biết Tây Lăng Thiên Lâm cố ý làm lơ mình, Dạ Diệp cũng không truy hỏi nữa.
Tây Lăng Thiên Lâm muốn mượn sức hắn, sẽ không để bản thân đắc tội hắn, lại càng không vì việc này mà khiến cho hắn mất hứng.

Muốn hắn chủ động hỏi? Nằm mơ đi! Xem cái chức Thiếu chủ Dạ thành là cỏ rác sao?
Nếu hắn là cỏ rác, hắn đã không bắt được Bộ Kinh Vân.
“Lần sau có cơ hội, bản… nhất định ta sẽ chiêu đãi Dạ Thiếu chủ thật tốt!” Nhân cơ hội này, Tây Lăng Thiên Lâm thử lòng, mà Dạ Diệp cũng chẳng hề từ chối: “Có cơ hội, nhất định phải nếm thử mỹ thực của Tây Lăng!”
Hai nam nhân, đàm rượu, đàm ăn, không có nói tới một câu chính sự nào, nhưng bọn họ đều hiểu được, đối phương cố ý nhắc về hướng đó.
Có được câu trả lời thuyết phục của Dạ Diệp, Tây Lăng Thiên Lâm nói ra suy đoán của bản thân rất rõ ràng: “Y thuật của Phượng Khương Trần bất phàm, sư thừa Thần Y cốc.

Trên phương diện trị liệu ngoại thương, nàng ta còn giỏi hơn cả cốc chủ Thần Y cốc, Cửu Hoàng thúc thỉnh nàng ta ra khỏi thành cũng không phải là quan tâm cuộc tỷ thí ngày mai.”
“Y thuật của Phượng Khương Trần lợi hại như vậy sao? Có thể khiến cả người có địa vị cao như Cửu Hoàng thúc phải lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn, đi thỉnh nàng ta?” Dạ Diệp biết Phượng Khương Trần giỏi y, nhưng nếu nói nàng ta còn giỏi hơn cả cốc chủ Thần Y cuốc, vậy thì Dạ Diệp không tin!

Tây Lăng Thiên Lâm cũng không có dự tính sẽ nói tỉ mỉ hơn.

Hắn đã từng nhìn thấy y thuật của Phượng Khương Trần, cũng may mắn tự thể nghiệm rồi.

Coi trọng việc Dạ Diệp sẽ trở thành đối tác của mình, Tây Lăng Thiên Lâm có ý tốt mà nhắc nhở: “Đừng xem thường nàng ta, y thuật nàng ta có chỗ rất độc đáo, có lẽ ngày sau có thể cần đến khả năng của nàng ấy.”
Trước nay một y nhân có y thuật cao minh luôn trở thành đối tượng được các thế lực khắp nơi mượn sức.

Càng là người có quyền cao chức trọng, họ càng hy vọng bản thân trường sinh bất tử.
“Một nữ nhân thôi mà, cũng tự các ngươi đề cao nàng ta thôi! Nếu Phượng Khương Trần thật sự có bản lĩnh, vậy không phải trực tiếp cưới nàng ta về là được rồi sao, không phải à? Với thân phận điện hạ của ngươi, ngươi còn không lấy được một nữ nhân có thanh danh bại hoại như Phượng Khương Trần?” Dạ Diệp cũng không hề đánh giá cao Phượng Khương Trần.

Trong mắt của hắn, nữ nhân dù có lợi hại hơn đi nữa, thì khi lấy người khác cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của nam nhân mà thôi.
Cưới? Y cũng muốn, nhưng nếu dễ dàng làm như vậy thì tốt rồi.

Muốn kết hôn với Phượng Khương Trần cũng không phải là chuyện đơn giản, mà tất nhiên y sẽ tuyệt không thể cưới Phượng Khương Trần về với vị trí Thái Tử phi, Phượng Khương Trần còn chưa đủ tư cách!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play