“Yên tâm đi, ta sẽ nhớ kỹ lời nói của chính mình.

Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đêm nay ngươi tìm ta là muốn ta giúp ngươi làm gì chưa?” Không có chuyện thì không đến đây, lần nào Lam Cửu Khánh xuất hiện cũng là hắn có chuyện gì đó, nhưng luôn đúng lúc nàng không hay ho.
Nàng và Lam Cửu Khánh cũng vô cùng “nan huynh nan muội”, cả hai đều là những con người gặp phiền phức không ngừng!
“Ta tới tìm ngươi thì chắc chắn là phải nhờ ngươi giúp gì sao?” Lam Cửu Khánh ngẩng lên, nhớ lại câu nỏi của Phượng Khương Trần lúc nàng nhìn thấy hắn: “Lam Cửu Khánh, bây giờ là ngươi bị thương hay là bằng hữu của ngươi bị thương?” Lam Cửu Khánh liền cảm thấy vô cùng buồn bực.
Cứ hắn đi tìm Phượng Khương Trần là chắc chắn phải có chuyện sao? Nhất định là bị thương sao?

Không có chuyện gì thì hắn không được đi tìm Phượng Khương Trần à?
Khụ khụ, dường như Lam Cửu Khánh đã quên mất, lần nào hắn đến tìm Phượng Khương Trần, thì không phải hắn có việc cũng là Phượng Khương Trần có việc.

Đây là lần đầu tiên hắn tìm đến Phượng Khương Trần “nói chuyện phiếm”, thật sự không thể trách Phượng Khương Trần nghĩ nhiều: “Không muốn ta giúp đỡ, vậy ngươi đến tìm ta để làm gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là bề bộn nhiều việc mới phải.”
Nàng thấy lần nào Lam Cửu Khánh bị thương, hắn cũng không cách nào có bộ dáng nghỉ ngơi đàng hoàng.

Phượng Khương Trần chỉ biết Lam Cửu Khánh cũng không phải người nhàn nhã đến mức không có việc gì làm.

Người ta cũng không phải người như một bác sĩ nhỏ là nàng, rõ ràng người ta là một nhân vật sinh ra để làm chuyện lớn.
“Đúng là ta thật sự bề bộn nhiều việc.” Điểm này Lam Cửu Khánh cũng không phủ nhận: “Nhưng ta cũng không phải người ngày nào cũng bận, ít nhất hôm nay là không.”
Thật ra tối nay hắn bề bộn nhiều việc, nhưng hắn chẳng có tâm trạng đi xử lý những chuyện đó, trong đầu hắn chỉ toàn là Phượng Khương Trần, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của hắn vô cùng nghiêm trọng.
Trước nay hắn luôn làm việc quyết đoán.

Nếu Phượng Khương Trần ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ gạt đi sự ảnh hưởng này, nên mới có một màn hắn đi tìm Phượng Khương Trần nói chuyện phiếm lần này.
“Không có việc gì thì tốt rồi! Ngươi nên biết gần đây ta bề bộn nhiều việc, không biết còn có thể trích ra bao nhiêu thời gian để đi cứu người cho ngươi.” Phượng Khương Trần khẽ thở phào.

Nàng thật sự lo là bản thân tự làm khó mình, đến lúc đó nàng sẽ tự khiến bản thân mệt tới chết khiếp.
“Ngươi đang nghĩ về chuyện tỷ thí với Tô Quán?” Lam Cửu Khánh rất rõ ràng mấy thứ “chuyện lớn” khiến Phượng Khương Trần bận rộn gần đây.
“Phải đó, trừ chuyện đó ra, còn có chuyện gì có thể khiến ta bận thế này nữa?” Nếu có thể lựa chọn, nàng thà là đi thực hiện ca phẫu thuật phức tạp nhất, cũng không tình nguyện tỷ thí với Tô Quán.

Đây là đang thuần túy lãng phí thời gian và tinh thần, quan trọng hơn là…
Sau khi tốn thời gian, tốn công sức, nàng cũng không chắc mình thắng được.
Tuy là lời này có phần nhường người khác, diệt mất uy phong của mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không chấp nhận sự phủ nhận của nàng.
“Ngươi đã có sách lược gì ứng đối trong cuộc tỷ thí với Tô Quán chưa?” Lấy được đáp án mình muốn rồi, Lam Cửu Khánh mới có tâm trạng quan tâm loại chuyện vặt này.

Hắn nhớ tới lúc trước khi Phượng Khương Trần phái hai nha hoàn của mình, cũng chính là nói bản thân có quyết định rồi.

“Không có, cầm kỳ thi họa ta dốt đặc cán mai.

Mấy thứ này cũng không phải ngày một ngày hai là học được.

Dù có học xong, ta cũng không tài nào so được với Tô Quán, người đã học được mấy năm rồi.
Hẳn là lần này tỷ thí với Tô Quán, phần thắng của ta không lớn.” Bản thân được mấy phần nặng nhẹ, Phượng Khương Trần rất rõ ràng.

Trừ chuyện có thiên phú trong y học ra, mấy cái khác nàng không làm được.
“Vậy đừng tỷ thí nữa, ta đưa ngươi đi!” Lam Cửu Khánh cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp quăng ra một trái bom hạng nặng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play