Ván cược này có liên quan đến lợi ích người khác cũng chỉ là tạm thời, mà bọn họ nói chuyện thay cho Phượng Khương Trần cũng chỉ đang tạm bợ.

Đợi sau khi chia xong ích lợi rồi, họ sẽ giải tán, chuyện gì cũng về lại điểm ban đầu.

Chút này Phượng Khương Trần có hiểu, Hoàng hậu cũng tương tự, nhưng An Yên Công chúa lại không có đầu óc như thế.
Trong nửa khắc thì khó mà nói hết chuyện của Phượng Khương Trần này cho An Yên Công chúa, mà Hoàng hậu cũng không có ý định sẽ nói.

Bà ta chỉ ra một lời hứa: “Con ta, con đừng tức giận.

Phượng Khương Trần chẳng đắc ý được mấy ngày đâu, chắc chắn mẫu hậu sẽ giúp con hạ cơn tức này!”
An Yên Công chúa ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy cơn tàn nhẫn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Hoàng hậu.

An Yên Công chúa lập tức thông minh lên, nàng ta hiểu ánh mắt này của mẫu hậu.

Mỗi lần có sát khí hiện lên trong mắt mẫu hậu, thì sẽ có kẻ phải chết!
Nhưng chính An Yên Công chúa cũng sợ ánh mắt này.

An Yên Công chúa sợ hãi kêu lên một tiếng “Mẫu hậu?”
“Con ta yên tâm! Có mẫu hậu ở đây, không ai có thể ức hiếp con được!” Hoàng hậu cứ cam đoan mãi.
“Mẫu hậu, có phải người đã có kế hoạch gì rồi không? Người có cần nhi thần hỗ trợ chăng?”Sợ hãi cũng chỉ trong nháy mắt thôi, vì An Yên Công chúa rất rõ mẫu hậu nàng ta sẽ không tổn thương nàng ta, chỉ mở đường cho nàng ta.
Hoàng hậu mỉm cười bí hiểm, ngón trỏ khẽ chọt vào trán An Yên Công chúa một cái: “Nhóc lừa đảo nhà con, đúng là không có chuyện gì mà gạt con được.

Hỗ trợ thì không cần đâu, mấy ngày nay con ngoan ngoãn một chút, cứ đợi xem kịch vui là được!”
“Mẫu hậu, mẫu hậu, người sẽ làm gì vậy? Nói cho nhi thần nghe đi, nhi thần cũng có thể giúp người.” An Yên Công chúa lập tức ngừng khóc, hai mắt sáng lên, lôi kéo Hoàng hậu làm nũng.
“Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, việc này mẫu hậu thì sẽ xử lý.

Mấy hôm trước Ngự Tạo phường có làm được một số châu báu, mẫu hậu thấy hình thức tinh xảo, để lại cho con mấy món, đi xem đi.”
“Có gì mà đẹp chứ, còn không phải Hoàng Quý phi chọn xong thì dư lại sao? Nữ nhân mới không cần!”
An Yên Công chúa than thở , ngoài miệng nói như vậy, nhưng tốc độ nàng ta đứng dậy cũng không chậm.
“Chỉ là một ít linh tinh thôi, Hoàng hậu của Đông Lăng vẫn sẽ là ta, mẫu hậu con.

Chuyện nào không bao giờ có thể thay đổi!” Hoàng hậu vỗ vỗ bả vai của An Yên Cong chúa, bộ dáng hoàn toàn không quan tâm.
Tuy nhiên, hàn quang trong mắt nàng ta lại khiến người khác hiểu ngay, rằng là bà ta rất để ý.
Ấn chế, Ngự Tạo phường gì đó, sau khi trình lên cho Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng lưu lại mấy món tốt xong liền thưởng cho người khác.

Những thứ này sau đó sẽ được đưa đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu chọn xong rồi thì mấy phi tử khác mới có phần.
Nhưng lần này Hoàng thượng lại hạ chỉ đưa cho Ta Hoàng Quý phi trước.

Vì chuyện này, Hoàng hậu giận dữ không ít, nhưng có giận thì giận, mặt ngoài bà ta vẫn phải rộng lượng.
Ở phía sau cung, thứ nữ nhân tranh giành chính là lòng đế vương, có tranh mới có quyền.

Không có sự sủng ái của Hoàng đế, không có sự chống đỡ của quyền lực, thì dù là Hoàng hậu, bà ta cũng chỉ có thể bị người khinh khi.
Trong hoàng cung, mặt ngoài một mảnh yên bình, thật ra sóng ngầm đã bắt đầu trào dâng.

Trên mặt bất cứ người nào cũng mang mặt nạ, bên ngoài thì thân thiết, như lúc nào cũng có thể đang giấu nọc độc khiến người ta trí mạng.
Không biết là phúc – căn bản là Phượng Khương Trần ngây thơ vô tư không biết, rằng một âm mưu đang nhắm vào nàng đã được triển khai.
Phượng Khương Trần vừa ngủ là ngủ đến khi trời tối đen.

Sau khi dùng bữa tối xong, nàng bèn nghĩ xem phải ứng phó lúc tỷ thí với Tô Quán như thế nào.
Dù là nàng không màng thắng thua, thì sau nàng cũng phải chuẩn bị.

Nếu nàng thua thảm quá, vậy chắc chắn nàng sẽ làm mất mặt Đông Lăng, rồi Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng, văn võ đại thần toàn triều cũng sẽ không buông tha nàng.

Vì một tương lai tốt đẹp, nàng phải cố gắng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play