Nàng không có hứng thú chia sẻ bí mật của mình với người khác, cũng đồng dạng không có hứng thú thám thính bí mật của ai.

Nàng chỉ là một con người đơn giản, thầm muốn sống một cuộc sống bình thường.
Phượng Khương Trần vội vã chạy về thành cũng vì sợ lúc Hoàng hậu ban thưởng, nàng sẽ không có mặt.

Bây giờ nàng đã nhận được rồi, Phượng Khương Trần cũng không còn gì nữa, bèn giao lại cho Đồng Giác, Đồng Dao một cái, còn nàng thì đóng cửa đi ngủ.

Tối hôm qua, nàng thật sự là rất mệt mỏi.

Nếu chỉ có phẫu thuật thôi thì không sao, nhưng cố tình trước đó nàng còn phải đánh một trận, bây giờ cả người nàng rất đau nhức, lại còn mệt mỏi muốn chết.
Phượng Khương Trần vừa lên giường là ngủ ngay, Đồng Giác, Đồng Dao càng chắc chắn hơn là tối qua Phượng Khương Trần đã ra ngoài.

Hai nha hoàn nhìn nhau, trong đôi mắt của nhau là chua xót và bi thương, cuối cùng cả hai đều hóa thành một hồi tiếng thở dài…
Chuyện chủ tử không muốn cho các nàng biết, vậy các nàng sẽ không hỏi đến.
Hoàng hậu tao nhã cời trà hương bên trong lư hương, trong mắt thấp thoáng ý cười hiếm thấy: “Đã làm xong chuyện thỏa đáng chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, thỏa đáng cả rồi, Phượng tiểu thư đã nhận đàn.” Một lão ma ma chừng bốn mươi đứng ở đó, ở vị trí cách xa Hoàng hậu ba bước, tiến lên mấy bước, cung kính nói.
“Nhận là được rồi.

Bản cung phải khiến Phượng Khương Trần và Tháu tử tuyệt đối không thể xoay người!” Hoàng hậu quang tấm gỗ sang một bên, phủi phủi tay, ma ma sau lưng lập tức dâng một cái khăn tay sạch sẽ ấm áp lên, bắt đầu lau tay cho Hoàng hậu.
Động tát lau tay của Hoàng hậu rất giống với Phượng Khương Trần, , đều là tinh tế chà lau từng ngón tay một, chỉ là động tác lau ngón tay của Hoàng hậu tao nhã hơn Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần chỉ đơn giản muốn lau sạch tay thuần túy, không hề có cả giác đẹp đẽ, không giống với Hoàng hậu.

Bà ta cẩn thận như đang lau hoa vậy, ngón út hơi hơi nhếch lên kia mang theo cảm giác câu nhân, nhưng lại ở trên người một thiếu phụ như đã ba, bốn mươi tuổi, khiến nàng tỏa ra phong tình thành thục mê người.
Tiếc thay, mỹ nhân tuổi trẻ mới mẻ trong hoàng cung nhiều lắm.

Trừ mùng một và mười lăm ra, rất hiếm khi Hoàng thượng đến nơi này của Hoàng hậu.
“Nương nương yên tâm, cầm kia là từ đệ tử thân truyền của Mặc gia, chính Mặc Vô Bạch tự cải tạo mà thành, tuyệt sẽ không để người khác phát hiện sơ hở.

Đến lúc đó, chỉ cần tìm một cơ hội đánh rơi đàn xuống đất, thứ ở bên trong sẽ lan tỏa ra ngoài.” Mặt lão ma ma hé ra một nụ cười như hoa cúc, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy khó coi.
Hoàng hậu gật đầu đầy hài lòng: “Cẩn thận an bài, bản cung không cho phép có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, hiểu chưa?”
“Nương nương yên tâm, nhất định nô tài sẽ làm tốt, tuyệt không làm hỏng chuyện của nương nương!”
Lão ma ma nịnh nọt tranh công.

Lúc bà ta còn muốn nịnh hót thêm vài câu, thì Thái giám lại báo An Yên Công chúa cầu kiến.
“Mẫu hậu, mẫu hậu, nhất định người phải trút giận cho con! Phượng Khương Trần kia thật sự rất đáng giận, làm ra một cái canh bạc gì đó, còn nói cái gì vì nước vì dân, thật sự là không biết xấu hổ!” Người chưa tới, thân đã tới trước.

An Yên Công chúa còn chưa vào trong điện đã hô to gọi nhỏ, vậy có thể biết hiện nàng phẫn nộ đến mức nào…
Phượng Khương Trần chỉ là một cô nhi, vậy, vậy mà… lại áp nàng ta một bậc, sau đó là nhảy ra phân ưu vì triều đình, cứu trợ khổ dân.

Đây không phải là đang nhằm vào Công chúa nàng ta sao?
Vi triều đình phân ưu, cứu trợ dân chúng bần cùng.

Đây chính là chuyện Công chúa nàng ta làm, Phượng Khương Trần dựa vào đâu mà đoạt mất nổi bật của nàng ta?
Tưởng tượng đến tin đồn trong hoàng thành, An Yên Công chúa liền uất ức đến mức rơi thẳng lệ.
Công tử thiếu gia trong hoàng thành này chỉ còn chưa đến mức trỏ nàng ta bảo An Yên Công chúa chỉ biết hưởng thụ, không thấy được khó khăn ở nhân gian, không để ý đến sống chết của dân chúng, còn thua kém cả nửa cái ngón tay của Phượng Khương Trần!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play