Không cần để ai sống sót – vậy ai xuống ta cũng không cần khách sáo.

Chẳng mấy chốc viện binh đã giết hết thích khách, không buông tha cho bất kỳ người nào…
Gặp phải phục sát, kết quả đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn, mà bên ta không có ai tử vong, đây tuyệt đối là chuyện đáng để cao hứng và tự đắc.

Tuy nhiên, Cửu Hoàng thúc cũng không thấy hào hứng, thậm chí hắn còn phẫn nộ đến muốn giết người, vì không ai thấy Phượng Khương Trần đâu nữa: “Người đâu rồi?”
Trước đó có bảy hộ vệ, sáu người đã ngất đi mất, chỉ còn một người vì vết thương không quá nặng mà vẫn duy trì sự tỉnh táo.

Tuy nhiên, sát khí và nộ uy khủng khiếp của Cửu Hoàng thúc khiến hắn vô cùng hy vọng bản thân mình cũng ngất đi cho rồi!
“Thuộc hạ…” Hộ vệ rơi lệ đầy mặt.

Trời tối như thế này, cục diện lại loạn như vậy.

Lúc hắn thấy thủ pháp giết người ghê gớm của Phượng Khương Trần, biết Phượng Khương Trần có thể tự bảo vệ mình, liền không chú ý nhiều nữa, nào biết chỉ một chút mà người đã không thấy tăm hơi.
Hiện tại hắn vô cùng oán hận vì sao thể chất của mình tốt như vậy.

Vì sao, vì sao hắn sẽ không té xỉu chứ? Hắn thật sự không muốn đối mặt với lửa giận của chủ tử!
Viện binh đang dọn dẹp chiến trường.

Thấy Cửu Hoàng thúc giận dữ, dù họ không biết chuyện gì, thì họ cũng đều quỳ sụp cả xuống.
Phượng Khương Trần bị động tĩnh bên ngoài dọa cho sợ.

Nàng dọn dẹp qua loa mấy thức thuốc và băng vải còn lại, đoạn Phượng Khương Trần vội vã lao ra khỏi bụi cỏ, thấy ngay Cửu Hoàng thúc đang đứng một mình ở trung tâm, mặt hệt như thần Chết, còn tất cả người của hắn thì quỳ hết trên đất, bộ dáng mặt mũi sợ hãi.
Đây là thế nào vậy? Khuôn mặt Phượng Khương Trần đầy nghi hoặc, lại cẩn thận mà không hỏi ra miệng.

Chuyện của Cửu Hoàng thúc, nàng càng biết ít thì càng an toàn.
Cửu Hoàng thúc nghe thấy tiếng động, lạnh lùng quay sang, thấy người đến thì la lên: “Phượng Khương Trần!” Giọng điệu của hắn nhanh hơn bình thường gấp b lần.
Hai chân của hắn còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.

Đợi đến lúc Cửu Hoàng thúc phát hiện rồi, hắn đã đứng trước mặt Phượng Khương Trần, thế là Cửu Hoàng thúc vội khựng lại, mãi mởi trở về bình thường: “Ngươi không sao thì tốt rồi!”
Tốc độ nói bình thường, nhưng sự lo lắng và ngạc nhiên vui mừng trong mắt cũng không thể bị giấu đi nhanh như thế.
“Ta không sao.” Phượng Khương Trần nói với vẻ nửa thấy chua xót, nửa thấy buồn cười.
Sao sự lo lắng trong mắt của Cửu Hoàng thúc rõ ràng thế này? Bây giờ nàng có muốn làm bộ như không biết cũng không được, trong lòng thấy ê ẩm động động.

Phượng Khương Trần quay mặt đi, nói với bản thân đừng nghĩ thêm nữa, đó chính là chuyện và người không thể!
“Cửu Hoàng thúc, có không ít người bị thương, ta đi hỗ trợ.”
Hầu như chỉ là dùng để trốn, Phượng Khương Trần phóng qua Cửu Hoàng thúc, bảo thị vệ tháo hòm thuốc ở trên lưng ngựa xuống.

Phượng Khương Trần chuẩn bị đầy đủ, mang bao tay vào, lưu loát rửa sạch miệng vết thương cho ai bị thương.
Chỉ có công việc mới áp chế được tạp niệm trong lòng.

“Miệng vết thương quá sâu, đổ máu quá nhiều, tạm thời đừng di chuyển bệnh nhân.

Các ngươi lấy đuốc lại đây, nhiều nhiều một chút!” Phượng Khương Trần ngồi xổm bên cạnh người bị thương, thuần thục gây tê giúp cho bọn họ, rửa sạch miệng vết thương, lấy tay cắt mở miệng vết thương ra, đưa tay bôi thuốc, khâu lại.
Phượng Khương Trần vô cùng may mắn.

Mấy người bị trúng tên này lại không có vết thương quá nặng, nếu không nàng cũng không cách nào xử lý xong nhanh như vậy.
Cửu Hoàng thúc bị Phượng Khương Trần bỏ lại, sững sờ đứng ngay ra đó.

Đợi cho hắn bình tâm lại rồi, lúc hắn chuẩn bị xử lý đếm sự vụ khác và bỏ đi không định quay người lại, thì hắn thấy hình ảnh Phượng Khương Trần ngồi xổm trên mặt đất, thuần thục băng bó miệng vết thương cho hộ vệ bị thương.
Nhìn tay của nàng, hắn chỉ biết hẳn nàng đã làm như thế rất thường xuyên, nên động tác xử lý miệng vết thương rất hoàn mỹ.

Chẳng mấy chốc, nàng đã có thể đồng thời xử lý miệng vết thương của hai người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play