Khụ khụ, hắn không biết phải an ủi người khác ra sao, hắn nhớ rõ khi còn bé, lúc hắn đau khổ trong lòng, sư phụ sẽ vỗ nhẹ vào lưng của hắn như vậy, mỗi lần hắn đều sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Hai người đều không nói gì, trong phòng im ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau, Phượng Khương Trần dựa vào lòng Cửu hoàng thúc, hồi tưởng, hồi tưởng rất nhiều chuyện, kiếp trước, kiếp này… Mà càng nghĩ đến càng không nhịn được mà rơi lệ…
Liên tục duy trì cùng một tư thế, cho dù là người tập võ thì sau thời gian dài, tay cũng sẽ tê, Cửu hoàng thúc thầm xoa xoa bàn tay đau nhức.
Phượng Khương Trần rúc vào trong lòng hắn giống như mèo con, dáng vẻ rất đáng yêu, hắn cũng không đề nghị ôm Phượng Khương Trần mãi như thế nhưng hắn muốn đổi tư thế khác, hoặc là để cánh tay tê nhức có thể thuyên giảm một chút, lỡ như ngày mai hắn gặp phải nguy hiểm, hắn như thế này thì không thể tự vệ được.
Lén lút giật giật cánh tay, phát hiện Phượng Khương Trần không phản đối, động tác của Cửu hoàng thúc dần dần phóng đại, nhưng rất nhanh hắn nhận ra có gì đó không bình thường, người trong lòng yên lặng quá mức.
Cúi đầu nhìn, trên gương mặt uy nghiêm của Cửu hoàng thúc lộ ra sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện: “Ngươi thật đúng là…” Cứ như vậy ngủ thiếp đi trong lòng hắn, không biết là tin tưởng hắn quá mức hay là không xem hắn là nam nhân nữa.
Chẳng lẽ Phượng Khương Trần không biết, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, tư thế lại mập mờ như thế có thể làm rất nhiều chuyện sao? Mà mặc kệ là làm cái gì, người chịu thiệt thòi đều là Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc cẩn thận điều chỉnh tư thế, chuẩn bị ôm Phượng Khương Trần lên giường, nhìn thầy trên mặt Phượng Khương Trần toàn là nước mắt.
Nàng khóc!
Ở trong lòng hắn, khóc một hồi lâu mà hắn lại không biết, Cửu hoàng thúc cảm thấy tim mình như bị từng đợt đau nhức bám chặt lấy, hắn đã gặp nhiều mỹ nhân rơi lệ nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ai có thể im lặng rơi lệ giống như Phượng Khương Trần, làm lòng hắn đau.
Có thể khóc trước mặt hắn mà không bị hắn phát hiện, ngoại trừ lặng lẽ rơi lệ còn không phát sinh một tiếng động nhỏ nào, loại kiếm chế nước mắt này làm Cửu hoàng thúc đau lòng.
Hai tay ôm Phượng Khương Trần của Cửu hoàng thúc không tự chủ được mà ôm chặt!
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khiến ngươi đau lòng như vậy?”
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc là ai làm tổn thương ngươi?”
Dịu dàng trên gương mặt Cửu hoàng thúc biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lạnh lẽo và chết chóc!
Phượng Khương Trần, chỉ mình hắn có thể bắt nath.
Cẩn thận đặt Phượng Khương Trần lên giường, vụng về kéo chăn mềm cho Phượng Khương Trần, cửu hoàng thúc mặc dù không muốn nhưng vẫn là quyết định rời đi.
Hắn muốn đi điều tra rõ ràng, rốt cuộc Phượng Khương Trần đã gặp người nào trong cung, xảy ra chuyện gì, hắn không tin Phượng Khương Trần sẽ rơi lệ chỉ vì ôm hắn.
Cửu hoàng thúc đùng đùng sát khí, nhưng lúc đang xoay người thì chợt dừng lại!
“Đừng, đừng bỏ rơi ta, ta không muốn một mình, không muốn một mình.
”Phượng Khương Trần vô thức nắm lấy vạt áo của Cửu hoàng thúc, giọng nói khàn khàn còn mang theo sự nỉ non, nghe mới tội nghiệp làm sao, tương phản hoàn toàn với sự kiên cường tự tin thường ngày.
Rất yếu đuối, rất nhút nhát, khổ sở đáng thương.
Cửu hoàng thúc ghét nhất nữ tử như vậy nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực như vậy của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc lại thấy không hề chán ghét.
Nữ tử kiên cường bộc lộ một mặt nhu nhược bất lực khiến người ta đau lòng, làm không ai có thể từ chối.
“Được rồi, ta không đi.
” Để những người kia ung dung tự tại thêm một ngày, Phượng Khương Trần như vậy thật sự khiến hắn không kìm được sự hung ác trong lòng.