Khi nàng nói với Tạ hoàng quý phi: “Nương nương, bào thai trong bụng người là hoàng tử, nhưng dường như thân thể của người đã bị hao tổn, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tiểu hoàng tử.


Tạ hoàng quý phi trực tiếp hỏi: “Tỉ lệ có thể sinh ra hoàng tử khỏe mạnh cao bao nhiêu?”
Khi Tạ hoàng quý phi biết chỉ có bảy phần, trực tiếp bảo nàng chuẩn bị thuốc để vứt bỏ đứa trẻ này.

“Nương nương, nếu như người muốn vứt bỏ đứa trẻ này, tỉ lệ mang thai sau này là không.

” Phượng Khương Trần lạnh lùng nói.

Nàng vẫn luôn cho rằng mẫu thân đều là người vĩ đại, cho dù mẫu thân đã vứt bỏ nàng ngày khi nàng vừa mới chào đời, nàng vẫn cho rằng nhất định là mẫu thân của nàng có nỗi khổ tâm.

Nhìn nhìn đến Tạ hoàng quý phi tính toán giá trị của đứa trẻ trong bụng mình như vậy, Phượng Khương Trần mới hiểu được không phải tất cả mẫu thân đều thật lòng yêu thương con cái của mình, đối với mẫu thân mà nói, đôi khi con cái chỉ là công cụ mà thôi.

Dù cho nàng có tìm lí do cho mẫu thân của mình thì vẫn không thay đổi được sự thật rằng mẫu thân chỉ xem nàng như một công cụ, mà khi cái công cụ là nàng trở nên vô dụng, nàng sẽ bị vứt bỏ.

Ở hiện đại, thân thế của bà ấy thật ra rất máu chó, rất ngôn tình, chính là nhỏ thư kí câu dẫn ông chủ nhà giàu có đã kết hôn, sau khi mang thai thì trốn về nông thôn rồi sinh con ra.

Khi phát hiện mình sinh ra con gái, mẫu thân của nàng rất thất vọng nhưng vẫn ôm nàng tìm tới cửa, kết quả đối phương không hề nhận, cho dù có báo cáo giám định huyết thống cũng không thừa nhận, trực tiếp cho mẫu thân của nàng một khoản tiền để bà ấy cút đi.

Mẫu thân của nàng ném nàng vào cô nhi viện, bà ấy cầm tiền rồi đổi tên đổi họ, bay ra nước ngoài.

Đã rất lâu rồi nàng không nghĩ về chuyện của kiếp trước, càng không nghĩ về thân thế của mình, nhưng bởi vì Tạ hoàng quý phi, không hiểu sao nàng lại nhớ tới chuyện kiếp trước.

Sau khi đi ra từ trong cung, tâm trạng của Phượng Khương Trần vẫn luôn không tốt lắm, tinh thần không vực dậy nổi, cả người ỉu xìu, dường như có một cảm giác bi thương không có tên bao phủ quanh người, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Ban đêm, khi Cửu hoàng thúc xuất hiện ở tiểu viện Tây khu của Phượng Khương Trần, thậm chí Phượng Khương Trần còn không có suy nghĩ nhiều, nâng mí mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh an: “Bái kiến Cửu hoàng thúc.


“Ừ.

” Phượng Khương Trần bị sao vậy? Chẳng lẽ ban ngay ở hoàng cung phải chịu oan ức?
Lông mày của Cửu hoàng thúc hơi nhíu lại, hắn không nhận được tin Phượng Khương Trần chịu oan ức ở chỗ của hoàng hậu hoặc là hoàng quý phi, chẳng lẽ lo lắng về chuyện tỷ thí?
Ôi… Nghĩ đến đây, lòng Cửu hoàng thúc có hơi áy náy, ngồi đối diện với Phượng Khương Trần, không nói lời nào, hắn cứ lẳng lặng ngồi cùng nàng như vậy, hi vọng tâm trạng của nàng có thể tốt hơn một chút.

“Cửu hoàng thúc? Ngài tìm ta có việc sao?” Cửa hoàng thúc đã không nói gì một hồi lâu, Phượng Khương Trần phải xốc lại tinh thần để ứng phó với hắn, hôm này nàng không có hứng thú vật lộn với Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần chỉ hi vọng sớm đuổi đối phương đi.

“Ừ.

” Cửu hoàng thúc khẽ gật đầu: “Chuyện giả làm Nhị hoàng tử thế nào rồi?” Rõ ràng hắn muốn hỏi: Tại sao ngươi lại không vui, nhưng lời nói ra đến đầu lưỡi đột nhiên biến thành câu này.

“Mọi chuyện đều thuận lợi, bảo Nhị hoàng tử yên tâm, bên phía ta không có vấn đề gì.

”Quả nhiên là vì chuyện này, Phượng Khương Trần khó tránh khỏi mất mát, đêm nay nàng khá yếu đuối, một chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể càng thêm phá hỏng tâm trạng của nàng.

Phượng Khương Trần đau khổ phát hiện, Cửu hoàng thúc cũng giống như mẫu thân kiếp trước của nàng, cho dù nói thế nào thì cũng chỉ xem nàng như một công cụ, chỉ là hiện tại cái công cụ này vẫn còn hữu dụng đối với hắn.

Nàng thật đúng là một con người thất bại, hai người nàng quan tâm nhất ở kiếp trước và kiếp này đều không thật lòng với nàng, Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nở một nụ cười giễu cợt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play