“Đúng vậy, ba ngày nữa người hãy cử người đến tìm ta.”
Tiền bạc và quyền lực thực sự rất chênh lệch, chỉ mất ba ngày để xây dựng một phòng phẫu thuật, và chỉ mất ba ngày để chế tạo những thiết bị mà nàng cần.

Nàng nghĩ khi Vương Thất xây dựng một phòng giải phẫu cho nàng, mất rất nhiều thời gian.
“Trong ba ngày này, Nhị hoàng tử, người nên chăm sóc bản thân thật tốt.

Thân thể của người quá yếu, không thể lắp chân giả.”
Phượng Khương Trần hoàn thành nhiệm vụ của một thầy thuốc, sau khi giải thích xong hết tất cả, và đã cầm hộp thuốc lên: “Không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước.”
“Được, Khương Trần cô nương đi đường cẩn thận.”
Tây Lăng Thiên Vũ ngay lúc này chưa thể thu lại niềm vui về việc mình sẽ có thể đi lại như một người bình thường, nên theo bản năng trả lời Phượng Khương Trần, đợi cho đến khi hắn định thần lại thì Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đều đã rời đi.
Tây Lăng Thiên Vũ trong lòng thấy hơi buồn bực.

Ngay lúc này hắn rất cần một người để chia sẻ niềm vui này với mình, nhưng hết lần này đến lần khác đều…
Hắn không thể nói với người ngoài về chuyện này.

Hắn sợ khi tin tức bị rò rỉ ai đó sẽ tìm đến trừ khử hắn.
Hắn nghe nói rằng ngay từ đầu khi Phượng Khương Trần điều trị đã các vấn đề về mắt của Vương Cẩm Lăng đã vấp phải rất nhiều khó khăn.

Cửu Hoàng thúc vốn là đến xem trò vui của Phượng Khương Trần, nhưng không ngờ nàng lại thật sự có cách khiến Tây Lăng Thiên Vũ bước đi như người bình thường, nói hắn không bị sốc là nói dối, hắn cảm thấy rất kiêu ngạo vì có Phượng Khương Trần, quả nhiên nữ nhân mà hắn coi trọng là người rất đặc biệt.
Cửu Hoàng thúc trong lòng rất vui vẻ, bước chân cũng có phần nhẹ hơn vài phần, nhờ Phượng Khương Trần mà mọi người xung quanh Cửu Hoàng thúc đều đã bị đuổi đi.
“Phượng Khương Trần, ngươi nắm được bao nhiêu phần để Nhị hoàng tử có thể trở lại như bình thường.”
Phượng Khương Trần nói quá chắc chắn.

Cửu Hoàng thúc sợ sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Đến lúc đó làm phụ lòng hy vọng của Tây Lăng Thiên Vũ, nhất định hắn sẽ không buông tha cho Phượng Khương Trần, có một số việc mà Phượng Khương Trần chưa nghĩ đến hắn phải nghĩ thay cho Phượng Khương Trần thật tốt.
Điểm này không cần Cửu Hoàng thúc nhắc nhở, Phượng Khương Trần cũng biết, nếu không nắm chắc đến mười phần thì nàng tuyệt đối sẽ không đưa ra phương án trị liệu dễ dàng như vậy: “Nắm chắc hơn chín phần.”
Đối với thầy thuốc, nếu có thể nắm chắc đến hơn chín phần, đó là chuyện hoàn toàn có thể làm được, suy cho cùng, không có thầy thuốc nào khi phẫu thuật lại dám nói chắc đếm mười vạn lần cả, dù có cẩn thận đến mấy cũng có một số sai sót không thể tránh khỏi.
Hơn chín phần, Cửu hoàng Thúc cũng thấy yên tâm, hắn biết năng lực y thuật của Phượng Khương Trần, nhưng điều khiến cho Cửu Hoàng thúc đế tò mò chính là ai đã dạy y thuật cho Phượng Khương Trần?

Đến cả Cốc chủ Thần y Cốc cũng không có nắm chắc như vậy, nhưng Cửu Hoàng thúc tinh ý không hỏi điều này mà lại nhắc đến một người khác.
“Thế còn thái tử? Ngươi nghĩ tình trạng bệnh của thái tử như thế nào?”
Hắn không muốn Phượng Khương Trần xen lẫn với tình trạng bệnh của thái tử, bởi vì hắn sợ Phượng Khương Trần sẽ gây chuyện thay vì cứu thái tử.

Bây giờ có vẻ hắn đã đánh giá thấp Phượng Khương Trần.
Có lẽ Phượng Khương Trần thực sự có thể thực hiện kỹ thuật lấp đầy trái tim.
“Thái tử? Ngài ấy là bị bệnh tim bẩm sinh.” Phượng Khương Trần khẽ nhíu mày, không phải nói nàng đừng lo lắng về tình trạng của thái tử sao? Sao tên này đột nhiên lại nói đến? Bệnh tim bẩm sinh không phải là bệnh nhỏ, thậm chí là nàng cũng không quá chắc chắn.
“Đúng vậy, nếu như ngươi đến chữa trị, thì nắm chắc bao nhiêu phần.” Cửu Hoàng thúc không chịu từ bỏ, Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút, thận trọng nói: “Nhiều nhất là bảy phần.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play