*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phượng Khương Trần thấy Cửu Hoàng thúc chỉ nhìn nàng không nói gì nên nhắc lại một câu, có thể được nàng chủ động đề nghị giúp đỡ là một chuyện chẳng dễ dàng gì.

“Ngươi có thể giúp bổn vương làm gì?”
Cửu Hoàng thúc trút giận trong lòng lên người Trạch Đông Sáng nên nhìn Phượng Khương Trần thấy thuận mắt hơn một ít, dù sao hắn đúng là có dự định dùng khế đất kích thích Phượng Khương Trần làm Phượng Khương Trần chịu thua.

Một Phượng Khương Trần không biết chịu thua thật đáng ghét, Cửu Hoàng thúc nghĩ thế.

“Khinh Trần là đại phu, chỉ biết cứu người.

” Rõ ràng đã sớm tính toán xong, cơm nàng dâng tới tận cửa mà Cửu Hoàng thúc lại không nhận, đúng là giả dối, Phượng Khương Trần thầm mắng trong lòng, đồng thời phỉ nhổ sự mềm lòng của mình.

Cửu Hoàng thúc người này chẳng đáng được đồng cảm.

“Biết cứu người à? Nhị hoàng tử nước Tây Lăng đến Tây Lăng cầu chữa bệnh, chúng thái y đành chịu thúc thủ…” Sau đó Cửu Hoàng thúc không nói nữa, chỉ nhìn Phượng Khương Trần, chờ Phượng Khương Trần tự nói tiếp.

Quả nhiên là chuyện này, Phượng Khương Trần thở dài, nàng thực sự không hiểu, nếu như chỉ vì chữa cho nhị hoàng tử Tây Lăng thì Cửu Hoàng thúc cần gì phải làm chuyện rắc rối lên như vậy sao? Chỉ cần một mệnh lệnh của hắn, chẳng phải nàng sẽ ngoan ngoãn đi trị liệu hay sao?
Không đoán ra thì Phượng Khương Trần chẳng đoán nữa, suy nghĩ của Cửu Hoàng thúc không phải nàng có thể hiểu: “Khinh Trần chắc chắn sẽ cố toàn lực.



Cửu đệ này của trẫm thật đúng là cố ý, chuyện lông gà vỏ tỏi như này mà hắn cũng rùm beng lên, ra chuyện như thế, nếu trẫm có không hài lòng đi nữa cũng không thể thu hồi lại tòa nhà Phượng phủ được.

Tòa nhà Phượng phủ là sở hữu của quốc gia, dù có được hoàng thượng ban cho ai thì sau này cũng tùy thời thu lại được, bây giờ thì trực tiếp biến thành tài sản cá nhân của Phượng Khương Trần, hoàng thượng lại đi cướp tài sản của một nữ tử thì thật có điều không phải.

Việc này mà đặt ở hiện đại thì chính là ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia, đây chính là phạm tội.

Mặc dù ở cổ đại không nghiêm trọng như vậy nhưng cũng coi như là lạm quyền mưu đồ tư lợi, để Ngự sử mà biết thì thể nào cũng bị buộc tội, đến lúc đó tòa nhà Phượng phủ vẫn sẽ bị thu hồi.

Nhưng Cửu Hoàng thúc đưa chuyện này lên danh nghĩa mình, thế là những người khác chẳng đáng nói nữa.

Đường đường thân vương dùng phủ riêng của mình trao đổi khế đất với quan phủ, vậy cũng là giao dịch bình đẳng, về phần sau đó chuyển giao cho người khác, đó là chuyện riêng của Cửu Hoàng thúc.

Hơn nửa lúc đó khi Cửu Hoàng thúc làm chuyện này, ngươi không ngăn cản, sau nhắc lại thì có ý nghĩa gì.

Chuyện khế đất Phượng phủ náo loạn vài ngày như vậy, cuối cùng đã hạ màn.

Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi thật to, đối với chuyện Cửu Hoàng thúc đề nghị xem bệnh cho nhị hoàng tử Tây Lăng nàng đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ thấy bệnh.

Vốn Phượng Khương Trần tràn đầy lòng tin, chẳng qua là khi Cửu Hoàng thúc nói ra câu kia: “Bổn vương rất chờ mong biểu hiện tối nay của ngươi.

”, Phượng Khương Trần có lo lắng.

Nàng luôn cảm thấy lời này của Cửu Hoàng thúc rất có ý sâu xa.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play