“Thử thách của Vương gia… Chẳng phải ngươi đã là gia chủ rồi sao? Vì sao lại còn thử thách gì nữa?” Sự chú ý của Phượng Khương Trần bị dời đi.

Nàng không còn xoắn xuýt về động tác thoa thuốc của Vương Cẩm Lăng nữa mà bắt đầu lo lắng.”
“Tình huống của ta đặc biệt, thử thách ở phía sau.” Thật ra thử thách của Vương gia đặt ra cho Vương Cẩm Lăng sớm đã kết thúc.

Lúc trước Vương Cẩm Lăng đi du lịch bên ngoài chính là thử thách của gia chủ.

Lần này là trừng phạt của gia tộc, bởi vì Vương Cẩm Lăng không đồng ý cưới nữ tử mà gia tộc an bài làm vợ…
Phượng Khương Trần không hiểu rõ những chuyện thế gia này, đồng thời nàng cũng tin tưởng nhân phẩm của Vương Cẩm Lăng nên không nghĩ sâu xa, nàng chỉ lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm hay không?”
“Nguy hiểm thì nhất định có.

Có điều nàng có thể yên tâm, Vương gia sẽ không để cho ta rơi vào nguy hiểm.

Có hộ vệ Vương gia ở đó, không ai có thể đả thương ta.” Trong bóng tối, đôi mắt của Vương Cẩm Lăng sáng ngời rực rỡ, như đã đưa ra quyết định trọng đại gì đó.
“Vậy thì tốt.” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, chuyện Vương gia nàng không giúp đỡ được nhiều, nhưng nàng có thể làm một chút chuyện…
Phượng Khương Trần sợ Vương Cẩm Lăng nói điều gì khiến hai người bọn họ lúng túng hơn nên lập tức cắt ngang: “Không có gì, ta hiểu ta hiểu, ngươi không cần giải thích.”
Vừa nói xong, Phượng Khương Trần cũng cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh.
Khụ, những lời mà nàng vừa nói, người không biết chuyện còn tưởng rằng nàng là một nữ tử phóng túng.
Khụ khụ… Phượng Khương Trần lúng túng quay sang chỗ khác, không dám nhìn Vương Cẩm Lăng, trong lòng thầm khinh bỉ chính bản thân mình.
Phượng Khương Trần, ngươi đúng là càng ngày càng không có tiền đồ, càng lúc càng giống nữ tử cổ đại.

Làm một bác sĩ, có tình huống nào mà ngươi chưa từng gặp, lúc ở hiện đại nhìn không ít cơ thể nam nhân cũng chẳng thấy ngươi xấu hổ thẹn thùng gì, sao bây giờ lại thiếu tiền đồ như vậy.
Phượng Khương Trần gõ nhẹ đầu mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, đừng giống như khuê tú cổ đại chưa từng thấy chuyện đời, hãy nghĩ đến các đồng nghiệp nữ trong khoa tiết niệu.
Mỗi ngày bọn họ không chỉ gặp, mà còn sờ, thậm chí phải lấy tinh dịch bằng tay, nếu ai cũng đạo đức giả như nàng thì các bác sĩ và y tá khoa tiết niệu không cần sống nữa.
Mặc dù trong xe ngựa không có đèn, không gian chỉ là một mảng tối om nhưng Vương Cẩm Lăng hoàn toàn nhất thanh nhị sở từng động tác nhỏ của Phượng Khương Trần.
Đừng quên lúc trước mắt của Vương Cẩm Lăng không nhìn thấy nên trong bóng tối, hắn linh mẫn hơn bất kỳ người thường nào.

Những động tác nhỏ kia của Phượng Khương Trần sao có thể trốn khỏi lỗ tai của Vương Cẩm Lăng, chẳng qua hắn rất phúc hậu, không chê cười nàng mà chỉ âm thầm ghi nhớ.
Trên đường đến trấn Thanh Thủy, vào lúc tịch mịch, chỉ cần nhớ lại chuyện đêm nay thì hắn có thể cao hứng cả buổi.
Trong toa xe là bầu không khí ấm áp, ngoài đó lại là huyết tinh ngập trời, không biết vì sao đánh trong hoàng thành lâu như vậy vẫn không có thị vệ tuần tra đến.
Có bàn tay nhúng vào chuyện này!
Xem ra, hoàng thượng càng lúc càng kiêng kỵ Vương gia.
“Gia chủ, thích khách rất khó đối phó, mà chúng không chỉ có một nhóm.

Ám vệ hy vọng chúng ta rời đi trước, nơi này quá nguy hiểm.” Ngữ khsi của phu xe khẩn trương hơn trước đó rất nhiều, xem ra tình hình rất phức tạp.
Vương Cẩm Lăng cũng thu hồi tâm trạng tốt lại.

Hắn hiểu rất rõ thực lực của hộ vệ nhà mình, xem ra đối phương đã bỏ hết tiền vốn.

Vương Cẩm Lăng do dự một lát rồi hạ lên: “Đến Túc triệu vân phủ.”
“Vâng.” Xa phu nhảy lên xe ngựa, giơ roi ngựa lên: “Giá.”
Xe ngựa xông ra khỏi vòng vây thích khách, phóng đi trong đêm tối…
“Đuổi theo, giết được gia chủ Vương gia sẽ có trọng thưởng!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play