“Thiên vị? Ngươi nói xem ta thiên vị thế nào.

Là ngươi buông lời dơ bẩn nhục mạ Phượng Khương Trần trước đó chứ? Là ngươi ra tay đánh Phượng Khương Trần trước đó chứ?” Vương Cẩm Lăng nghĩ đến việc Nam Lăng Cẩm Phàm nhục mạ Phượng Khương Trần không chính đáng, hận không thể một cước đá Nam Lăng Cẩm Phàm trở về Nam Lăng.
Phượng Khương Trần, nữ tử kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng, nữ tử sáng rỡ đến mức mặt trời cũng phai màu, không nên chịu sỉ nhục như vậy.
“Đúng là như vậy, nhưng nàng ta cũng có mắng ta, đánh ta, nàng ta cũng đâu có thua thiệt.” Nam Lăng Cẩm Phàm còn muốn nói: “Người chịu thua thiệt rõ ràng là ta.” Nhưng nhìn tia lạnh lùng trong mắt Vương Cẩm Lăng thì ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói.
“Không chịu thiệt? Tam hoàng tử đúng thật là tìm được một lý do rất hay.

Nếu như ta đem những lời ngươi nhục mạ Phượng Khương Trần đi nói mẫu phi ngươi, sau đó để cho mẫu phi ngươi mắng lại, ngươi có đồng ý không?”
Nam Lăng Cẩm Phàm sợ hãi, vội vàng thỉnh cầu: “Gia chủ, ngươi không thể hủy hoại thanh danh của mẫu phi ta.”
Lời nói phát ra từ miệng Vương Cẩm Lăng, cho dù là giả người trong thiên hạ cũng sẽ tin, bởi vì hắn là Vương Cẩm Lăng, nổi tiếng khắp thiên hạ, danh tiếng đại công tử tài hoa, văn chương.
“Ngươi cũng biết những lời độc địa đó sẽ hủy hoại thanh danh của người khác.

Mẫu phi ngươi cần thanh danh, Phượng Khương Trần không cần sao? Tam hoàng tử, điều ngươi không muốn chớ làm trên người khác.

Ta không quan tâm ngươi hành xử thế nào ở Nam Lăng, nhưng đây là Đông Lăng, ngươi phải tuân theo phép tắc của Đông Lăng.” Vương Cẩm Lăng đang dạy dỗ Nam Lăng Cẩm Phàm không chút khách khí, hơn nữa còn là giọng điệu của bề trên.
Phượng Khương Trần nghe thấy vậy bối rối, có ý muốn hỏi Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc giống như một lão hòa thượng, không có ý định giúp nàng giải thích nghi hoặc.
“Cẩm Phàm nhận chỉ bảo.” Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không biện bạch, nhưng Phượng Khương Trần có thể nghe ra được sự bất mãn trong giọng điệu của hắn.
“Nếu đã nhận chỉ bảo, vậy thì hãy đi tạ lỗi với Phượng tiểu thư.

Ta không hy vọng chuyện như vậy lại tái diễn.” Vương Cẩm Lăng qua mặt Hoàng thượng, trực tiếp ra lệnh.

Mặc dù Nam Lăng Cẩm Phàm bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại, nhưng có một điều hắn không muốn buông bỏ: “Gia chủ, Cẩm Phàm có thể tạ lỗi với Phượng tiểu thư, nhưng chuyện Cửu Hoàng thúc Đông Lăng đánh Cẩm Phàm thì tính thế nào?”

“Ta trước giờ không can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự, tam hoàng tử xử trí ra sao, Cẩm Lăng không có quyền can thiệp.” Hôm nay hắn chỉ đến làm chỗ dựa cho Phượng Khương Trần, dùng danh nghĩa là gia chủ Vương gia, hoàn toàn không muốn tham gia vào những chuyện khác.
“Đa tạ gia chủ.” Nam Lăng Cẩm Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chỉ sợ Vương Cẩm Lăng quản mọi chuyện đến cùng, vậy thì coi như hôm nay hắn bị ăn đánh vô ích.
Hoàng thượng cau mày, rất không hài lòng với cách làm của Vương Cẩm Lăng: “Cẩm Lăng.”
“Có Cẩm Lăng.” Vương Cẩm Lăng nhìn Phượng Khương Trần và nở nụ cười làm yên lòng; thu lại gai nhọn trên người, trở lại phong độ nhẹ nhàng của một vị quân tử, hơi khom người về phía Hoàng thượng.
“Cẩm Lăng, trẫm muốn lệnh khanh làm Thiếu bảo cho thái tử, trợ giúp thái tử tiếp đãi các vị hoàng tử Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng.” Hoàng thượng không phải là đang buộc Vương Cẩm Lăng phải ra mặt.
Nam Lăng Cẩm Phàm dừng lại và nghiêng người nhìn về phía Vương Cẩm Lăng.

Nếu Vương gia ra mặt, Nam Lăng hoàn toàn không thể lấy được điểm từ Đông Lăng.

Nam Lăng Cẩm Phàm có chút bận tâm.

Nếu phụ hoàng hắn biết, vì hắn mà làm cho Vương gia đối phó với Nam Lăng, thì hắn sẽ thảm.
Đáng tiếc, Vương Cẩm Lăng không phải con rối mặc cho người ta định đoạt: “Đa tạ Hoàng thượng yêu mến, Cẩm Lăng tuổi còn trẻ không gánh nổi trọng trách này.

Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Hẳn là Hoàng thượng biết quan hệ giữa hoàng thất Nam Lăng và Vương gia, người Vương gia không thích giao thiệp với hoàng thất Nam Lăng.”
Đương nhiên, Hoàng thượng biết quan hệ giữa Vương gia và hoàng thất Nam Lăng.

Nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm và thế hệ con cháu Vương gia cùng trang lứa, là ông ta có thể đoán được rõ.

Nếu không, ông ta cũng sẽ không nghi ngờ nhiều về Vương gia và sẽ không dám trọng dụng người Vương gia.

Bây giờ xem ra là ông ta đã đa nghi, Vương gia không muốn để cho người đời biết, bởi vì Vương gia không nỡ để mất thể diện này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play