“Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi.” Sắc mặt thái tử tái nhợt đáng sợ, hơi thở dồn dập, đừng nói là Phượng Khương Trần vốn là chuyên gia ngoại khoa tim mạch, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn ra được.
Với tư cách là một bác sĩ, đối mặt với bệnh nhân, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra xem xét: “Thái tử, nếu như ngài tin tưởng Khương Trần, có thể để cho Khương Trần xem qua được không?”
“Khương Trần, vết thương của ngươi?” Ngược lại, thái tử hy vọng Phượng Khương Trần có thể giúp hắn xem qua, lồng ngực hắn đau dữ dội.

Nhưng Phượng Khương Trần là người hoàng thúc che chở, hắn nào dám.

“Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.” Phượng Khương Trần ngừng chườm đá, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện để người ngoài nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của mình.

Nàng làm vậy không phải để tranh thủ sự đồng tình; nếu thật sự muốn tranh thủ sự đồng tình, trước đó cũng sẽ không trốn tránh trong vòng tay của Cửu Hoàng thúc.
Trước đó không để lộ ra là vì quá khó coi.

Nàng biết rất rõ, bị tát vào mặt, vừa phấn vừa máu, dáng vẻ khó coi vô cùng.

Nói thế nào nàng cũng là một mỹ nhân, bộ mặt xấu xí không nên phô ra ra ngoài vẫn hơn.

Hơn nữa, để mọi người thấy được bộ dạng xấu xí như vậy của nàng, trừ vài lời thương cảm của mọi người ra thì chả có ích lợi gì.
Khi Phượng Khương Trần đứng dậy, muốn kích hoạt bộ dụng cụ y tế thông minh, nhưng tiếc là y phục quá rộng, quả thực rất bất tiện.

Cũng may khoảng thời gian này Phượng Khương Trần có theo Tôn Tư Hành học khám bệnh, ngửi mùi thuốc, hỏi thăm bệnh, tiếp xúc trong trung y, bây giờ nàng bắt mạch cũng rất chuẩn xác.
“Điện hạ, tình trạng của ngài rất tệ.” Nhịp tim của người bình thường là sáu mươi đến một trăm nhịp trên phút, nhưng nhịp tim của thái tử lên tới hơn một trăm tám mươi nhịp trên phút, thái tử có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Đau quá.” Lúc này thái tử cũng không còn phô trương, ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Điện hạ, trên người ngài có thuốc thái y điều chế không?” Phượng Khương Trần không chút kinh hoảng, nàng biết loại bệnh này của thái tử, trên người tuyệt đối sẽ không thiếu thuốc.
“Có.” Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phượng Khương Trần, thái tử cũng hơi thả lỏng một chút, từ trong ngực lấy thuốc ra.

Theo thói quen của thầy thuốc, Phượng Khương Trần ngửi qua mùi thơm, sau khi chắc chắn thuốc không có vấn đề gì, mới đưa cho thái tử uống.
“Điện hạ, cổ áo ngài cài quá chặt, như vậy không tốt cho việc thông khí.

Ta kiến nghị ngài mở cổ áo ra một chút.” Từ mạch đập và khí sắc của thái tử cho biết bệnh tim của thái tử đã rất trầm trọng.

Nếu như không kịp thời chữa trị, sợ rằng chỉ còn ba năm tuổi thọ.

Lông mày của Phượng Khương Trần nhíu chặt, đây là một vấn đề rất rối.
Căn bệnh của thái tử, nếu ở thời hiện đại, nàng có thể nắm chắc tám phần chữa khỏi nếu làm phẫu thuật, nhưng ở thời cổ đại, ngay cả khi nàng có sự trợ giúp của bộ dụng cụ y tế, cũng chỉ nắm chắc được năm phần.
Nếu như là người thường, nàng nhất định sẽ nói thật cho đối phương biết, do đối phương quyết định có muốn nàng chữa trị không, nhưng mà là thái tử?
Nàng có thể nói ra sao?
Có một nửa khả năng thái tử sẽ chết trên bàn mổ, nếu quả thật thái tử thật sự chết vì ca mổ thì hậu quả không phải nàng có thể gánh vác nổi.
“Phượng tiểu thư, có phải ngươi đã phát hiện ra gì rồi?” Sắc mặt thái tử vẫn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng lên, hắn nghĩ đến y thuật của Phượng Khương Trần, mơ hồ cảm thấy căn bệnh này của mình có hi vọng.
Lúc trước hắn cũng từng nghĩ tới việc tìm đến Phượng Khương Trần, nhưng sau khi điều tra và kiểm chứng lại, Phượng Khương Trần chỉ giỏi chữa trị vết thương ngoài da và tổn hại về mắt, đương nhiên còn có bệnh phụ khoa, còn về bệnh tim thì hắn quả thật không có tra ra, bây giờ xem ra Phượng Khương Trần cũng có hiểu biết.
“Điện hạ, thái y có nói gì với ngài về bệnh này của ngài không?” Theo sự hiểu biết của nàng về các thái y, mười thái y sẽ có chín người nhắc nhở thái tử rằng tuổi thọ của hắn không còn dài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play