*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe theo lời của Nam Lăng Cẩm Phàm, sắc mặt của mọi người thay đổi rất nhiều, nhưng bọn họ không thể phản bác lại, bởi vì trong mắt họ, Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không hề nói sai.
Cửu Hoàng thúc chỉ cảm thấy một mùi máu từ trong bụng đang dâng lên giữa môi và răng, thì ra là hắn tức giận đến mức ói ra máu.
Rất khó nghe, cực kỳ khó nghe, nhưng nếu không phải là ở một nơi không thích hợp, Phượng Khương Trần thật sự muốn cười.
Cửu Hoàng thúc, không ngờ ngài cũng có ngày hôm nay, thật không ngờ, trước giờ người trong thiên hạ chỉ nói Phượng Khương Trần phóng đãng, không dám nói gì ngài nửa câu không đúng.

Ngàn vạn lỗi sai đều là lỗi của một mình Phượng Khương Trần, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có người lôi ngài ra.
Ha ha ha… Thúc thúc của vị hôn phu cũ.

Đáng tiếc là Nam Lăng Cẩm Phàm rất kiêng dè ngài, không dám nói ra tên húy của ngài, nếu không sẽ càng thú vị hơn.
Phượng Khương Trần cúi đầu, che giấu bản thân đang cười trên nỗi đau của người khác.

Còn về việc có buồn khi nghe điều này không? Tất nhiên là rất buồn, nhưng nghe nhiều rồi thì trở nên trơ ra không còn cảm xúc, những lời còn khó nghe hơn thế này nhiều, nàng cũng nghe qua không ít, nhưng miệng là của người khác, nàng làm sao nàng có thể giải thích cho từng người một? Có cần thiết không?
“Sao hả? Không có gì để nói nữa rồi?” Nam Lăng Cẩm Phàm thấy Phượng Khương Trần không nói lời nào, nghĩ rằng nàng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, không khỏi trở nên đắc ý, mặt lộ nụ cười đắc thắng.
Nam Lăng Cẩm Phàm thấy thời cơ đã chín muồi, đang lúc chuẩn bị xúi giục Hoàng thượng Đông Lăng giết Phượng Khương Trần để cải chính thanh danh của nữ tử Đông Lăng, nhưng không ngờ bắt gặp khuôn mặt cười coi thường, không để ý tới của Phượng Khương Trần, mặt cũng có hơi ngượng và khó chịu.


Hắn muốn giết Phượng Khương Trần một cách quang minh chính đại, muốn cả Cửu Hoàng thúc cũng không thể ra mặt cầu xin, nhưng không muốn Phượng Khương Trần lại so bì sự xảo quyệt không gì sánh được.

Đối mặt với những lời buộc tội như vậy, nữ tử bình thường sớm đã đâm đầu vào tường tự sát lâu rồi.
Phượng Khương Trần trước giờ không phải là người hèn yếu, nhát gan.

Ngược lại nàng là người cứng cỏi, cao ngạo, nhưng ngày thường đè nén xuống.

Hôm nay người ta đã đánh giết tới cửa, nàng còn tiếp tục trốn tránh chính là tự tìm đường chết.
Phượng Khương Trần từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra, trong mắt lộ ra tia sáng mạnh mẽ không khuất phục, giọng nói lạnh như băng tuyết tháng chạp:
“Tam hoàng tử, ngài đường đường là hoàng tử lại tin vào tin đồn thất thiệt, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào mà tùy tiện chỉ trích, cho rằng Phượng Khương Trần ta là người nam nhân nào cũng có thể làm phu quân.

Phong cách của ngài đây là phong cách hành sự của hoàng thất Nam Lăng sao?
Tam hoàng tử, ta không biết ngài dựa vào đâu nói Phượng Khương Trần ta là người nam nhân nào cũng có thể làm phu quân.

Nhưng Phượng Khương Trần ta có thể khẳng định rằng, tam hoàng tử ngài là một nam nhân mà chỉ cần là nữ nhân đều có thể trở thành thê tử, ngàn vạn người ôm ấp đè cưỡi.

Ngài dựa vào đâu mà nói ta.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play