Trên búi tóc chỉ có một cây trâm ngọc màu trắng, tóc xõa xuống vai sau, cùng bước đi chậm rãi, y phục đỏ mái tóc đen lơ lửng chập chờn, như chim hồng nhạn kinh hãi bay đi.
Phượng Khương Trần không giống nữ tử đương thời, mảnh mai và gầy yếu.

Thân hình nàng thon thả, làn da trắng nõn, lại thêm bước đi nhẹ nhàng có lực, bước chân chậm rãi như mẫu đơn nở rộ riêng biệt; chính xác là dáng dấp hoa hồng, diễm lệ lại tự nhiên, phóng khoáng.
Nữ tử như vậy quả thực là có một không hai.
Đây là đánh giá của tất cả mọi người ở trong điện, gồm có Hoàng thượng!
Kể từ giây phút nàng bước vào điện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng, bao gồm cả Cửu Hoàng thúc.
Khóe môi Phượng Khương Trần khẽ nhếch lên, cảm thấy hài lòng vì vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người.

Khi Tôn phu nhân giúp nàng mặc y phục và trang điểm, bà ấy cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ cao quý, đoan trang và hào phóng của nàng trong gương.
Không sai, chính là kinh ngạc!
Phượng Khương Trần vẫn cảm tuy bản thân trông cũng đẹp, nhưng chưa đến mức là tuyệt sắc giai nhân.

Nhưng mà, qua bàn tay khéo léo của Tôn phu nhân, sau khi ăn vận và trang điểm, ngắm nhìn trong gương Phượng Khương Trần mới hiểu ra, mặc dù nàng không có dung mạo khuynh thành, nhưng cũng có tư thái gọi là mối họa của đất nước.
Đặc biệt là bộ y phục trên người, nhìn như đơn giản nhưng lại phô ra hết những ưu điểm trên cơ thể nàng.

Điều đầu tiên nhìn thấy không phải là tướng mạo của nàng mà là khí chất của nàng.
Điều khiến Phượng Khương Trần khó hiểu là vẻ mặt của Tôn phu nhân khi nhìn bộ y phục này, dường như có phần kính nể và cung kính.

Phượng Khương Trần muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Kiểu dáng của bộ y phục này cũng có ở bên ngoài, chẳng qua là có một số chi tiết không giống mà thôi.
Cửu Hoàng thúc không hổ là Cửu Hoàng thúc.

Khi mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ quyến rũ Phượng Khương Trần mang đến, Cửu Hoàng thúc đã trấn tĩnh lại tinh thần.

Đôi mắt đen nghìn năm không thay đổi lóe lên tia tức giận mà bản thân cũng chưa từng phát giác ra.

Nữ nhân này lại ăn mặc đẹp như vậy xuất hiện.

Nàng ta đang muốn làm gì? Lẽ nào nàng ta không biết, bản thân như vậy là hấp dẫn người đáng ghét sao?
Đáng ghét nhất chính là, hắn lại có thể không phải là người đầu tiên nhìn thấy mặt mày xinh đẹp như vậy của nữ nhân này, chớ nói chi là người duy nhất.

Nếu không phải vẫn còn chút lý trí, hắn nhất định sẽ trực tiếp kéo nữ nhân này đi, tránh để nàng gieo tai họa.
Cửu Hoàng thúc tức giận, rất tức giận, khi hắn vô cùng tức giận đã làm một chuyện khiến mọi người nghi ngờ là mắt mình đã nhìn nhầm…
Cửu Hoàng thúc đứng dậy, sải bước đi về phía Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần cười giễu cợt, dừng bước hành lễ, chuẩn bị hành lễ.
“Dân…” Vừa mở miệng đã bị Cửu Hoàng thúc cắt ngang.

Không cho Phượng Khương Trần cự tuyệt, hắn nắm lấy tay Phượng Khương Trần.

Tay Phượng Khương Trần bị đau đang muốn rút ra, nhưng Cửu Hoàng thúc lại thừa cơ luồn ngón tay vào, nắm chặt mười ngón tay của nàng.

May mà ống tay áo của Phượng Khương Trần đủ rộng, người ngoài không thể nhìn ra.

Sắc mặt Phượng Khương Trần thay đổi, tức giận nhìn Cửu Hoàng thúc, lại nhìn thấy sự tức giận và bất mãn đang cố kiềm chế trong đôi mắt của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần khó hiểu, ngay sau đó là cười nhạt.
Tức giận? Bất mãn? Hắn tức giận gì chứ, lại có tư cách gì bất mãn đây? Người thực sự có tư cách bất mãn chính là Phượng Khương Trần nàng.

Nếu không phải do Cửu Hoàng thúc thì đâu có màn kịch hôm nay.
“Cửu Hoàng thúc, ngài nắm làm ta đau!” Giọng nói của Phượng Khương Trần không lớn, nhưng đủ để những người ở trong điện nghe thấy.
Thịch…
Mọi người vừa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc do Phượng Khương Trần mang đến, lại bị hành động này của Cửu Hoàng thúc làm cho sửng sốt.

Ngay cả Hoàng thượng cũng sửng sốt, cửu đệ này của ông ta cuối cùng cũng có phản ứng của người bình thường.
“Ừ.” Cửu Hoàng thúc đáp một tiếng, nhưng không có buông ra mà lặng lẽ nới lỏng ra, nhưng dù vậy Phượng Khương Trần vẫn không vừa ý, nhưng Cửu Hoàng thúc vốn không cho Phượng Khương Trần cơ hội nói chuyện, lập tức kéo Phượng Khương Trần bước tới giữa điện.
Phượng Khương Trần nhất thời không để ý, lảo đảo vài bước, giẫm lên váy suýt ngã.

Phượng Khương Trần bực tức, hai má đỏ bừng, cả người tức giận bừng bừng, đang muốn mở miệng nói vài lời với Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc xấu xa đã phàn nàn trước: “Cẩn thận chút.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play