Ngược lại ông muốn nhìn một chút, Cửu đệ của ông sau khi nghe thế có thay đổi sắc mặt không, hoàng thượng nhìn sang, chỉ thấy Cửu hoàng thúc ngay cả vạt áo cũng chưa từng nhúc nhích chút nào, thầm nói Cửu đệ này của ông quả nhiên là người không có cảm xúc, quay đầu vừa lúc bỏ lỡ sát ý chợt lóe lên trong mắt Cửu hoàng thúc.

Thái tử gần đó kinh ngạc phát hiện sự khác thường của Cửu hoàng thúc, nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại thì không phát hiện ra điều gì, thái tử thầm nói chắc mình nhìn nhầm rồi.

Nam Lăng Cẩm Phàm và hoàng thượng đều vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn đánh giá Cửu hoàng thúc, nhưng hắn và hoàng thượng đều không nhìn ra cái gì cả, thầm nói Cửu hoàng thúc này quá thâm trầm, nhưng kịch vẫn phải tiếp tục diễn: “Hoàng thượng yên tâm, trước khi tới đây tiểu vương đã đề cập với phụ hoàng, phụ hoàng cho phép tiểu vương tùy cơ ứng biến.

Phượng tiểu thư trở về cùng tiểu vương, chắc chắn sẽ là trắc phi của tiểu vương, nếu hoàng thượng không tin tiểu vương có thể chiếu cáo thiên hạ.

Phụ mẫu của Phượng tiểu thư đều đã mất, tiểu vương cũng không có cách nào đề cập chuyện cầu hôn với phụ mẫu nàng, không bằng hướng hoàng thượng cầu hôn thì sao ạ? Hoàng thượng ngài có đồng ý không?”
Cưới một trắc phi mà chiếu cáo thiên hạ, cũng chỉ có Nam Lăng Cẩm Phàm dám nói như vậy.

“Hừ… Mới vừa rồi không phải ngài nói nữ tử Đông Lăng ta phóng đãng, lấy sắc thờ người sao? Sao lại xin cưới nữ tử Đông Lăng ta được, Tam hoàng tử đây đang tự vả miệng sao?” Không đợi hoàng thượng mở miệng, Đông Lăng Tử Thuần đã nhảy ra.

Hắn tức giận!
Cưới Dao Hân công chúa hắn chấp nhận, nhưng dựa vào đâu không cho hắn cưới Phượng Khương Trần làm trắc phi, hắn không cưới được thì người khác cũng đừng mơ.

Đông Lăng Tử Thuần vừa nghĩ đến nữ tử dịu dàng giúp mình băng bó vết thương đó phải gả cho người khác, lòng hắn quặn thắt từng cơn, trước giờ hắn chưa từng thích một người nào đến như vậy, thích đến mức muốn đem nàng cất giấu cả đời, nhưng hết lần này đến lần khác…
Đông Lăng Tử Thuần giống như trâu chọi vậy, trợn mắt nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, Phượng Khương Trần là nữ tử tốt như vậy, sao có thể gả cho loại đàn ông như Nam Lăng Cẩm Phàm này được, quá thiệt thòi cho Phượng Khương Trần rồi.

“Tử Thuần, không được vô lễ.

” Hoàng thượng mở miệng mắng, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý trách móc, như vậy có thể thấy ông thích Đông Lăng Tử Thuần bao nhiêu.

Khóe môi Cửu hoàng thúc cong lên một nụ cười khẽ, nắm đấm siết chặt trong ống tay áo cũng thả lỏng.

Sao hắn lại quên có bao nhiêu người thích Phượng Khương Trần được, Cửu hoàng thúc hơi nghiêng người, tay trái lộ ra bên ngoài ống tay áo, lén lút sau lưng mọi người dùng tay ra hiệu.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi trận ồn ào giữa Đông Lăng Tử Thuần và Nam Lăng Cẩm Phàm, không ai thấy cung nữ đứng phía xa hầu hạ đã đổi người…
Không biết vô tình hay cố ý, Nam Lăng Cẩm Phàm coi thường Cửu hoàng thúc, đoạt quyền sở hữu Phượng Khương Trần với Đông Lăng Tử Thuần, hai người đều tranh nhau cưới Phượng Khương Trần, không ngừng nói mình tốt, bóc trần khiếm khuyết đối phương, cho thấy chỉ có mình mới thích hợp với Phượng Khương Trần.

Nam Lăng Cẩm Phàm vẫn luôn rất bình tĩnh, thế nhưng Đông Lăng Tử Thuần lại đỏ cả mắt, Nam Lăng Cẩm Phàm thấy thời cơ vừa vặn, đột nhiên nói: “Tiểu vương tuyệt đối không buông tay, Phượng Khương Trần là người tiểu vương định cưới, nếu thân vương cũng không chịu buông tha, chi bằng tuyên Phượng Khương Trần vào cung, hỏi ý kiến Phượng Khương Trần một chút.


“Hỏi thì hỏi, ta cũng không tin Phượng Khương Trần sẽ gả cho kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngài.

” Đông Lăng Tử Thuần bị Nam Lăng Cẩm Phàm kích một phát liền bị lừa, lập tức nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, xin ngài phái người tuyên Phượng Khương Trần vào cung, hỏi Phượng Khương Trần nguyện ý gả cho người nào, Phượng Khương Trần tinh mắt như vậy sẽ biết nên chọn ta.


Mà lúc hắn nói lời này, không nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của Tây Lăng Thiên Lâm, còn có hoàng thượng tức đến mức hận không thể đập hắn.

Nam Lăng Cẩm Phàm cười nhạt, môi mỏng mím chặt cố không phản bác, nhưng Cửu hoàng thúc biết rõ Nam Lăng Cẩm Phàm hận nhất người khác nói hắn nam không ra nam nữ không ra nữ, Tử Thuần có hoàng thượng trông nom, hắn nhất thời không thể làm gì Tử Thuần, chỉ có thể dời lửa giận phát tiết lên người Phượng Khương Trần…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play