Nàng không trách Vương Cẩm Lăng, chỉ tự trách bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Phượng Khương Trần tựa đầu vào hai gối, kiếp trước lóe lên trong đầu…
Xách hòm thuốc chạy qua tiền tuyết, đeo túi hành quân vọt vào rừng tậm Vân Nam, cấp cứu cho người bị nổ bom, chạy đua với thần chết trong quân doanh đơn sơ…
Cuộc sống như thế rất hối hả, nhưng lại đơn giản.

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn quay về chiến trường để làm một bác sĩ bình thường.

Nơi đó không có đấu đá, tính toán đầy bụng, thứ duy nhất nàng cần làm là cứu người.

Tuy rằng ở đó nàng chỉ có một mình, nhưng nàng lại không thấy cô đơn.

Ở nơi này, nàng đột nhiên lại thấy cô đơn tột cùng…

“Tuy rằng ta không quen với nếp sinh hoạt tốc độ của bác sĩ chiến trường, nhưng không có nghĩa ta thích tham gia đấu đá, đồng ý ngày nào căng thẳng đến mức sít sao.

Bây giờ ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một gian y quán, một chén chè xanh, một người chồng, hai đứa con, ba bữa cơm nơ.

Chẳng lẽ như vậy cũng là ước mơ xa vời sao?” Phượng Khương Trần hỏi ông trời, nhưng lại không có câu trả lời nào dành cho nàng…
Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng, ngồi yên đó mà tự hỏi, có phải điều tra chuyện của cha mẹ nàng không?
Điều tra tất nhiên sẽ dẫn đến phiền phức, không điều tra thì người trong bóng tối có tha cho nàng hay không?
Sau một hồi khá lâu, Phượng Khương Trần cuối cùng cũng đứng dậy, thở dài một hơi, đôi mắt lại khôi phục ý chí chiến đấu: “Mặc kệ, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.

Thế gian này làm sao có nhiều người không tầm thường như vậy được mà ta cứ ngồi đây buồn lo vô cớ.

Thân phận của cha mẹ ta dù có chút đáng ngờ, thế nhưng không nhất định phải bất phàm.

Có lẽ bọn họ có nỗi khổ tâm trong lòng.
Còn nữa, ta không biết chuyện của cha mẹ thì không sao.

Nhưng bây giờ biết rồi, sao ta có thể tiếp tục hồ đồ như vậy.

Cho dù ta muốn hồ đồ cả đời thì cũng phải xem xem người ta có chịu buông tha hay không.

Bây giờ nếu ta muốn rời khỏi thế cục này, e rằng không dễ dàng.

Tránh không được, vậy thì cứ đánh thôi!”
Quyết định xong, Phượng Khương Trần ngừng không lo lắng nữa.

Nàng phủi bụi bặm trên người đi rồi chuẩn bị trở về.

Có điều, trước khi trở về, Phượng Khương Trần quyết định sang Yến tử phố xem sao.
Yến Tử phố nằm ở thành Nam, là nơi ở của bách tính bình thường.

Bố cục của Hoàng Thành là Đông phú Tây đắt, Nam bần Bắc tiện.

Chỗ ở của hai nhà Vương Tạ nằm ở thành Tây.

Ở hoàng Thành, chỉ cần xem là khu vực nào thì cũng biết đó là nhà như thế nào.
Hạ nhân trong Phượng phủ phần lớn là do Vương gia và Tô gia đưa đến.

Sau khi Phượng phủ bị đốt, bọn họ ai cũng quay về, còn lại những lão binh tàn tật kia, Vương Cẩm Lăng đã sắp xếp tất cả ở Yến Tử phố.

Nhà thì cho nhà gỗ ba gian, cộng thêm ba trăm lượng tiền trợ cấp.
Nàng yên tâm với cách làm việc của Vương Cẩm Lăng, hơn nữa nàng vẫn bận chuẩn bị chuyện nổ chết Lý Tưởng, vì vậy vẫn luôn không đi xem thử.

Tối nay nếu đã ra ngoài, nàng lập tức chuẩn bị đi xem xem.

Một là để yên tâm, hai là bởi vì lâu rồi chưa huấn luyện, nàng muốn xem thử kỹ xảo ấn núp trong bóng tối của mình có kém đi không, ba là coi như giải tỏa nỗi buồn khổ trong lòng một chút.
Còn về việc vì sao phải ẩn núp, không thoải mái tiêu sái được sao? Khụ khụ.

Đừng để phim truyền hình ảnh hưởng, cho rằng buổi tối ai cũng có thể đi ra ngoài.

Đừng nói là Hoàng Thành, ngay cả những thành nhỏ bình thường cũng cấm đi lại vào ban đêm, đến tối là không thể đi ra ngoài.

Nếu như bị thị vệ tuần tra bắt được thì lập tức vào ngục giam.
Phượng Khương Trần mang theo ngọc bài của Cửu Hoàng thúc, không lo bị người khác bắt được.

Nhưng một cô nương đi lại nửa đêm bị người khác phát hiện thì chẳng phải chuyện tốt gì.

Người có ý đò thì có thể nói nàng là mật thám, sau đó thà giết lầm còn hơn bỏ sót mà giết chết nàng.

Nàng không thể chết oan uổng như vậy được.
Phượng Khương Trần cẩn thận tránh được thị vệ tuần tra ban đêm, đi đi lại lại trong hẻm nhỏ như một tên trộm.

May mà gần đầy nàng đã làm quen với Hoàng Thành, nếu không thì chắc chắn đã lạc đường.
Đến Yến Tử phố một cách an toàn, không kinh động bất kỳ ai, Phượng Khương Trần hài lòng nở nụ cười, không kém đi chính là chuyện tốt.

Trong bóng đêm, Lam Cửu Khánh bám đuôi Phượng Khương Trần, thấy nàng không phát hiện thì khẽ nhếch môi.
Lam Cửu Khánh vẫn luôn theo đuôi Phượng Khương Trần, thấy nàng đi từ Phượng phủ đến Yến Tử phủ, rồi lại quay về Tôn phủ, trong lòng thầm hỏi thăm nữ nhân này vài lần.

Đồng thời y cũng không hiểu rõ, bản lĩnh ẩn giấu này của Phượng Khương Trần là ai dạy cho?
Lam Cửu Khánh định điều tra, nhưng nghĩ đến lời nói của Phượng Khương Trần trước phế tích Phượng phủ, y lại đặt vấn đề này xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play