Vương gia đã đi thăm dò về thân phận của cha mẹ nàng, kết quả chẳng điều tra được gì.

Trong một trận đại chiến, ngôi làng nơi cha nàng từng ở đã bị hạ lệnh tàn sát, không còn ai sống sót.
Còn mẹ nàng chỉ có một dấu tiện danh, còn lại đều là bí ẩn.

Mà ngay cả mẹ nàng cũng nói bản thân không nhớ gì cả, thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ ra.
Thân phận nhìn thì như hoàn hảo, có thể điều tra được, nhưng bởi vì khi đó là chiến loạn, rất nhiều thứ không thể tra được.

Nhưng không tra được cũng không có nghĩ mọi người sẽ không nghi ngờ, chỉ là cha mẹ nàng mất sớm nên không ai quan tâm mà thôi.
Bốn mươi năm trước, thiên hạ vừa mới định, khói lửa chiến tranh vẫn còn.

Bách tính bình dân ngay cả ăn cũng không đủ no, mỗi ngày đứng giữa ranh giới sống chết, làm sao có thể nuôi dạy được một nam nhi có thể lĩnh binh tác chiến nơi chiến trường.

Cẩm Lăng nói không sai, cha nàng tuyệt đối không thể là tiểu tử nông thôn, trên người ông ấy hẳn có bí mật gì đó.
Còn cái chết của cha nàng, Vương Cẩm Lăng đột nhiên nhắc việc đó cũng có rất nhiều vấn đề.

Nàng không biết về cuộc chiến năm đó, nhưng Vương Cẩm Lăng thì biết.
Từ trong miệng Vương Cẩm Lăng, nàng biết được năm đó sở dĩ cha nàng chiến bại, chết trận là do viện binh đến chậm mười ngày so với thời gian ước định.

Mà người đến trễ quân cơ không chỉ không chịu phạt, trái lại còn được gia thưởng vì đánh thắng trận.

Năm đó, người lĩnh binh viện quân chính là đệ đệ của đương kim hoàng hậu…

Sau khi cha nàng chết trận nơi sa trường, đừng nói là hài cốt, ngay cả binh khí mà ông ấy dùng cũng không tìm thấy.

Còn mẹ nàng vì cứu hoàng hậu mà chết, mà bà dường như không cảm kích, hơn nữa còn căm ghét nàng.
“Cha mẹ, rốt cuộc hai người có bí mật gì, con có nên vạch trần chuyện mà hai người cố gắng che giấu không?” Phượng Khương Trần ngắm nghía hộp gỗ trong tay, trên mặt hiện nụ cười phiền muộn, hai vai nàng chùng xuống, dường như có chút mệt mỏi.
Hơn nửa tháng trôi qua, cuộc đấu tranh trong hoàng thành vẫn chưa hạ màn, mỗi ngày có rất nhiều quan chức rớt ngựa, lại có thêm một đám người mới xuất hiện.

Mặc dù chuyện này bắt đầu từ nàng, nhưng khi nào kết thúc, kết thúc thế nào thì không phụ thuộc vào nàng.
Lý Tưởng chết, Tô Quán ban đầu vốn an phận, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm bắt đầu rục rịch, mấy vị hoàng tử ai cũng có tính toán riêng.

Tuy rằng những việc này không liên quan gì đến nàng, thế nhưng nàng có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Nàng sợ bản thân đi nhầm một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Còn có một số chuyện, mặc dù nàng không muốn tham gia, nhưng là người trong cuộc, nàng thân bất do kỷ.
Ôi… Phượng Khương Trần thở dài, cất hộp gỗ đi.

Nàng do dự một chút, thay bộ y phục khác rồi lặng lẽ rời khỏi Tôn phủ.
Nàng muốn đi xem thử Phượng phủ…
Phượng Khương Trần vừa rời đi, Tôn Chính Đạo lập tức bước ra khỏi chỗ tối.

Ông ta nhìn chằm chằm nơi Phượng Khương Trần biến mất, trong đáy mắt có chút đấu tranh.
Rốt cuộc có nên nói hay không? Rốt cuộc có nên làm hay không?
Nói thì sao, làm thì sao?
Tôn Chính Đạo thở dài thườn thượt, nhìn bầu trời tròn như cái dĩa rồi cắn răng đi về phía Tôn Tư Hành.
Không biết hai cha con nói gì trong phòng, nửa canh giờ sau, Tôn Chính Đạo tập tễnh bước ra, sắc mặt càng khó coi hơn lúc trước khi vào.
Tôn Tư Hành nghĩ đến việc cha nói “rời đi” mấy lần thì rất bất an, hắn muốn hỏi mấy lần, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không muốn nhiều lời của Tôn Chính Đạo, hắn chỉ đành chịu đựng và nhìn bóng lưng của ông ấy biến mất trước mắt…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play