Tin tức Cửu Hoàng thúc từ chối lấy Tô Quán, tất nhiên sẽ không truyền ra ngoài, nhưng mà điều này không đại biểu Phượng Khương Trần sẽ không nghe thấy, Cửu Hoàng thúc muốn để người khác biết đến tin tức, Phượng Khương Trần sẽ không giả vờ không biết cũng không được.

Tối đến, Vương Cẩm Lăng đã mang tin tức này đến với Phượng Khương Trần, trên mặt Phượng Khương Trần hiện lên một tia đau thương, lại làm như không có chuyện gì xảy ra: “Cẩm Lăng, huynh nói xem, Cửu Hoàng thúc đây là có ý gì? Không muốn cưới thì không cưới, làm sao lại lạnh lùng từ chối thẳng thừng như vậy, không phải sẽ khiến cho Tô gia hận hắn sao?”
Vương Cẩm Lăng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

vcl tự nhận mình vẫn coi như là có mắt nhìn người, nhưng hắn không nhìn thấu Cửu Hoàng thúc, hôm nay Cửu Hoàng thúc từ chối lấy Tô Quán, làm việc rất không vẹn toàn, hoàn toàn không phù hợp với tác phong thường ngày của Cửu Hoàng thúc, đắc tội triệt để với Tô gia, không có lợi cho hắn ta.

Tô gia vẫn luôn muốn kết minh với Cửu Hoàng thúc, Tô Quán lại một lòng muốn gả cho Cửu Hoàng thúc, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Cửu Hoàng thúc từ chối Tô Quán chẳng khác nào từ chối Tô gia.

Nhưng nếu như là vì nàng mà từ chối Tô Quán, vậy thì cũng coi như là không kết thù quá sâu với Tô gia, Tô gia cũng sẽ không nhìn chằm chằm Cửu Hoàng thúc, một nam nhân chỉ biết trầm mê nữ sắc, thì không làm được chuyện lớn.

Vô hình trung Cửu Hoàng thúc, đã tiêu trừ được nghi kỵ của Hoàng Thượng, làm cho Hoàng Thượng và Tô gia thấy một phương diện yêu mỹ nhân không yêu giang sơn của hắn.

Khụ, nếu như Cửu Hoàng thúc biết được suy nghĩ trong đầu Phượng Khương Trần lúc này, chắc chắn sẽ tức hộc máu, chẳng bõ công hắn vì từ chối cưới Tô Quán, không màng đến việc sẽ đắc tội Tô gia, kết quả lại chỉ đổi lấy sự nghi ngờ của Phượng Khương Trần.

Thật ra, không trách Phượng Khương Trần nghĩ như vậy, muốn trách thì trách Cửu Hoàng thúc, trước đây đã lợi dụng Phượng Khương Trần quá nhiều lần, để lại ám ảnh tâm lý trong lòng Phượng Khương Trần, khiến cho nàng luôn nghĩ đến mặt xấu nhất.

Ban đêm, Lam Cửu Khánh giống như u linh, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong mật thất của Tô phủ, khi Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh quay đầu lại, thì nhìn thấy Lam Cửu Khánh đứng ở nơi ngã rẽ từ hồi nào, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, sau khi thấy rõ mặt người tới mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cửu Khánh, người muốn hù chết ta à.

” Bộ Kinh Vân trợn mắt trách móc mà lườm hắn một cái, Lam Cửu Khánh làm ngơ, lướt qua Bộ Kinh Vân, trực tiếp hỏi Tô Vân Thanh: “Văn Thanh, hôm nay tường thụy ở Phượng phủ chính là ngươi làm sao?”
“Ý, sao ngươi biết là ta? Phượng Khương Trần nói cho ngươi à? Không phải chứ, nữ nhân kia cũng quá mất uy tín đi, một bên căn dặn ta không thể nói cho người khác, xoay người lại bán ta đi, chẳng lẽ nàng ta không biết chuyện này nếu mà để lộ ra ngoài, chính là bị chém đầu như chơi.

” Tô Vân Thanh buồn bực, thấy dáng vẻ thản nhiên ra vẻ cao thâm khó dò của Lam Cửu Khánh, trong lòng hắn ta bỗng giật thót một cái, sợ Lam Cửu Khánh trách hắn ta lôi Phượng Khương Trần vào chuyện này, lập tức nịnh nọt.

“Cửu Khánh huynh, chuyện này là lỗi của tôi, vẫn là ngươi dự kiến trước, không cho Bảo Nhi biết chuyện của chúng ta, không nói cho Phượng Khương Trần thân phận thật sự của ngươi, nữ nhân đúng là không thể tin.

” Chẳng trách cho dù Cửu Khánh đưa lệnh bài Cửu Châu cho Phượng Khương Trần, cũng không nói cho nàng thân phận thật sự của mình, nữ nhân không biết bảo vệ bí mật.

Nếu như là bình thường Lam Cửu Khánh sẽ cam chịu, nhưng hôm nay không biết làm sao, hắn thế mà lại thay Phượng Khương Trần giải thích: “Không liên quan đến nàng ấy.


Hắn không nói cho Phượng Khương Trần biết thân phận thật sự của mình, không phải là vì không tin tưởng Phượng Khương Trần, mà là có nói Phượng Khương Trần cũng không thể hiểu cho hắn, phụ mẫu của Phượng Khương Trần không nói gì cho Phượng Khương Trần, có một số phương diện Phượng Khương Trần thực sự rất vô tri, cho nên, chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ giải quyết.

“Đúng nhỉ, cả tối hôm qua ngươi đều ở bên Phượng Khương Trần, e rằng nàng ta làm chuyện gì cũng không giấu ngươi, ngươi có thể đoán ra.

” Tô Vân Thanh âm thầm bực bội trong lòng, Phượng Khương Trần làm việc cũng quá không cẩn thận, may mà người biết chuyện là Lam Cửu Khánh, nếu là người khác, vậy thì hắn ta thảm rồi.

Bộ Kinh Vân mấy ngày nay vẫn luôn bầu bạn bên người Bảo Nhi của hắn ta, hôm nay ngoài thành xảy ra chuyện gì, còn chưa truyền đến lỗ tai của hắn ta, vừa nghe thấy Tô Vân Thanh nói như vậy, lập tức liền đoán được: “Cửu Khánh, là ngươi giúp Phượng Khương Trần giết Lý Tưởng?” Hắn ta không tin bằng sức của một mình Phượng Khương Trần có thể bày ra một thế cục lớn như vậy.

“Ừm.

” Lam Cửu Khánh không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play