Trên đời này không có người vô tội, không có người chết oan, muốn trách chỉ có trách họ không không có mệnh tốt.
Hôm nay, Phượng Khương Trần có thể nghĩ vì Lý Nghĩ mà liên lụy người vô tội, nhưng ngày mai cũng sẽ có người vì người khác mà liên lụy vì Phượng Khương Trần.

Những người đó khi giết người cũng sẽ không vì Phượng Khương Trần mà thu tay lại.
“Không, ta không có giết người vô tội.

Thời gian xảy ra vụ nổ và phạm vi của quả bom ta đều tính toán chuẩn xác rồi.

Lúc đó trong chùa chỉ có Lý Tưởng, những người ở ngoài tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Ngài thấy đám lửa kia tuy rằng rất lớn, nhưng thực ra lực sát thương cũng không cao, chỉ cần cách một căn phòng, những người đó sẽ không chết, cùng lắm là bị thương.

Hôm nay người chết chỉ có mình Lý Tưởng.” Phượng Khương Trần nhanh chóng giải thích.
Nàng cũng không phải người thiện lương gì nhưng nàng không giết người bừa bãi, nàng không giả nhân giả nghĩa mà chỉ hành động đúng với lương tâm của mình, đối với những người chưa bao giờ làm tổn thương nàng, nàng sẽ làm hết sức mình để không làm hại người vô tội, nếu người vô tội thực sự liên lụy, nàng cũng sẽ không dối trá rơi lệ tự trách.
Trong mười ngày, nàng đã quan sát thói quen sinh hoạt của Lí Nghĩ và tính toán thời gian tốt nhất để thực hiện, chỉ để giảm thiểu thiệt hại.
Liên lụy người vô tội và chủ động giết người không phải là một khái niệm gì cả, nàng không thể xuống tay với Tôn Chính Đạo và Tô Vân Thanh vì họ đã giúp nàng, nếu chết vì chuyện này, nàng còn mặt mũi nào để đi đối mặt với bọn họ.
Cửu Hoàng Thúc hừ lạnh một tiếng, không đồng ý cũng không phủ nhận, Phượng Khương Trần lại nói: “Cửu Hoàng Thúc, ta sẽ tự mình dọn dẹp những nguy cơ tiềm ẩn sau này.” Nàng không phải Cửu Hoàng Thúc, nàng không thể làm chuyện qua cầu rút ván được.

Hơn nữa, Tôn Chính Đạo và Tô Vân Thanh vốn đã biết giúp nàng làm chuyện này là vô cùng nguy hiểm, nhưng hai người đồng ý không chút do dự, chỉ cần dựa vào điểm này, nàng cũng không thể xuống hay với hai người họ được.
“Ngươi giải quyết thế nào? Đi cảnh cáo từng người một hoặc để họ chết vì” lửa trời “như Lý Tưởng? Phượng Khương Trần ngươi đừng ngây thơ như thế.

Nếu đối phó với những người đó, người sẽ càng để lại nhiều manh mối hơn, bí mật ngươi tạo “lửa trời” sẽ bị vạch trần.
“Phượng Khương Trần, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ngươi, cũng không phải của riêng ngươi, cứ để yên đó, việc này bổn vương sẽ lo liệu, về phần những người mà ngươi không muốn giết, bổn vương sẽ để bọn họ đi, hy vọng bọn họ có thể tự giải quyết đừng để bổn vương có lý do giết họ.” Cửu Hoàng Thúc lại đè Phương Khương Trần xuống, không cho nàng cự tuyết cự tuyệt, trực tiếp xử lý sự việc.
Vấn đề này cực kỳ quan trọng, hắn không chỉ ra tay vì Phương Khương Trần, nếu nàng rơi vào tay người khác cũng là một đả kích với hắn.
Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Đối với sự nghe lời của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng Thúc rất hài lòng: “Ngồi đi, chúng ta vào thành.”
Cổng thành đóng chặt, ở cổng thành một hàng dài, xe ngựa lẫn vào nhau, ai cũng sốt ruột chờ đợi, nhưng không ai dám mắng chửi, gây sự, đây không phải là lần đầu tiên mọi người tụ tập với nhau để trò chuyện, giọng điệu và âm thanh cũng lớn hơn một chút.
Cửu Hoàng Thúc từ xa nhìn thấy, nới lỏng dây cương, giảm tốc độ để ngựa không làm bị thương người, không hề có ý định mà làm theo bản năng, đây chính là sự đoan trang, tao nhã vốn có của hắn.
Phượng Khương Trần gật đầu, cảm thấy nam nhân này mặc dù máu lạnh và tàn nhẫn, nhưng hắn không có sự cao ngạo và khinh thường người dân của như người hoàng tộc, ít nhất hắn ta coi dân thường như con người.

Nhưng có một loại người, cho dù là dễ gần, cho dù không lộ ra địa vị cùng phong thái, cũng có thể khiến cho thiên hạ bội phục, cũng có thể khiến cho thiên hạ kính nể.

ngay cả các hoàng tử và hoàng tôn cũng vậy, huống chi là những người bình thường.
Khi Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng Thúc xuất hiện trên một con ngựa, ban đầu mọi người không nghĩ là có chuyện gì, họ liếc mắt nhìn lại, nhưng khi hai người đến gần, mọi người đều phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người ..


Nhất là người trên lưng ngựa, không nói một lời, nhưng ánh mắt lạnh lùng cũng khiến người khác kinh sợ, thân hình mơ hồ lộ ra khí chất cao quý khiến bọn họ vừa khao khát vừa sợ hãi.
Bầu không khí ở ngoài cổng thành thay đổi đột ngột, tựa như hai thế giới tồn tại song song một lúc, tiếng huyên thuyên im bặt, người vấp ngã vô thức đứng dậy, kẻ thản nhiên ngồi dưới đất cũng bật dậy, nữ nhân thỉnh thoảng kéo tay áo, phủi bụi, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, ai cũng muốn nhìn rõ người trên lưng ngựa, nhưng khi nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc, tất cả lần lượt cúi đầu, bầu không khí không dám thở.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play