Nhưng không làm như thế, e là hắn lại muốn có được chấn thiên lôi, hắn cũng không dùng vũ lực để bức ép Phượng Khương Trần.
Phóng mắt ra cả đại lục Cửu Châu này, cũng chỉ có Phượng Khương Trần có thể khiến hắn thỏa hiệp, đổi lại là người khác hắn đã sớm khiến đối phương sống không nổi, chết cũng không xong rồi.
Hoàng thượng cũng vậy, hoàng thượng gần đây lại càng sốt ruột hơn, thái độ của ông ta đối với Lý tưởng cũng thay đổi, hoàng thượng đang dồn ép Lý Tưởng, nếu như Lý Tưởng không nói ra phương pháp chế tạo chấn thiên lôi, kết cục của hắn cũng không tốt hơn chút nào.
Đương nhiên, thứ chờ đợi Lý Tưởng sau khi nói ra chính là cái chết, trừ phi Lý Tưởng còn có thể chế tạo ra thứ vũ khí còn kinh khủng hơn chấn thiên lôi, nhưng cho dù là thế cũng chỉ là kéo dài thời gian đợi chết mà thôi.
Ở trong mắt hoàng thượng và những người khác chỉ là một quân cờ, có tinh mỹ đến mấy cũng chỉ là một quân cờ, khi mất đi giá trị lợi dụng cũng sẽ bị diệt.

Còn Đông Lăng Vũ Cửu, hắn chưa từng có suy nghĩ coi Phượng Khương Trần là quân cờ, chí ít là chưa từng nảy ra ý nghĩ muốn hủy diệt Phượng Khương Trần.
“Không ép buộc ta? Dù cho Lý Tưởng chết ngay hôm nay, ngài cũng sẽ không ép buộc ta? Vĩnh viễn sẽ không bắt ta chế tạo chấn thiên lôi?” Phượng Khương Trần không biết suy nghĩ lúc này của Cửu hoàng thúc, nàng chỉ muốn nhanh chóng có được lời cam đoan của Cửu hoàng thúc.
Nàng thường thấy chuyện sinh tử, cũng thường thấy lửa chiến bay tán loạn, nhưng nó không biểu thị là nàng có thể quen được, có thể thích ứng được.

Trái lại, nàng căm ghét chiến tranh, chán ghét những thương tổn và cái chết mà chiến tranh đem tới.

Bây giờ thiên hạ thái bình, bách tính ấm no hạnh phúc, như vậy không tốt hay sao?
Những nam nhân này, người nào người nấy dã tâm đều hừng hực, mưu đồ chinh phục thế giới, nhưng bọn họ có từng nghĩ tới, vì dã tâm của bọn họ sẽ có bao nhiêu người dân vô tội chết thảm?
Phượng Khương Trần không hiểu nổi tâm chí mạnh mẽ của Cửu hoàng thúc, cũng như Cửu hoàng thúc cũng không thể lí giải được cách suy nghĩ đầy trắc ẩn và nhân từ của Phượng Khương Trần, nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn nuông chiều nàng cả.

Phượng Khương Trần luôn là người hiếu thắng, từ trước tới nay đều là hắn cho Phượng Khương Trần thứ gì, Phượng Khương Trần liền nhận lấy thứ đó, chưa từng chủ động hỏi xin hắn cái gì.
Đây là lần đầu tiên Phượng Khương Trần chủ động đòi hỏi, bất kể là cái gì hắn cũng sẽ cho nàng, cho dù đưa ra lời hứa hẹn này hắn có lẽ phải bỏ ra một cái giá lớn, thì hắn cũng sẽ cho nàng.
“Không ép.” Cửu hoàng thúc trầm giọng nói.
Lần này, chắc nàng đã hài lòng rồi chứ?
“Phù…Cửu hoàng thúc, nhớ kỹ lấy những lời hôm nay ngài nói nhé.” Cả người Phượng Khương Trần thả lỏng, tảng đá đè nặng trong lồng ngực vì một câu nói của Cửu hoàng thúc, biến mất rồi.
Cửu hoàng thúc bình tĩnh liếc mắt nhìn Phượng Khương Trần, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, trong một thoáng quay người khóe môi hắn đã cong lên một đường nhẹ nhàng.
Hắn sẽ không ép Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần nếu như chủ động chế tạo chấn thiên lôi, vậy thì tất cả đều không thành vấn đề.

Giữa nam nhân và nữ nhân có lúc cũng là một trận giao tranh, hắn thu một hồi, không có nghĩa là trận nào hắn cũng thất bại.
Chuyện chấn thiên lôi có thể trì hoãn một thời gian, hắn tin chắc, hắn có thể khiến cho Phượng Khương Trần thay đổi chủ kiến, Bởi vì hắn là…

Đường đi trong mật đạo rắc rối phức tạp, Phương Khương Trần tuy không phải kẻ mù đường, nhưng vào đến mật đạo thì lại giống hệt, không nhìn thấy đầu bên kia của mật đạo, đừng nói tới phương hướng, đến ngay cả trái phải cũng không phân biệt rõ được.
Cứ nhìn cái nơi đường đi lắt léo như mạng nhện này, Phượng Khương Trần không thể không cảm thán kinh nghiệm của Cửu hoàng thúc đúng là đáng tin, nếu không đi theo Cửu hoàng thúc, đoán chừng nàng sẽ tiếp tục lượn lờ loanh quanh ở trong mật đạo tới chết.
Cửu hoàng thúc, đúng là lựa chọn đáng tin cậy mà!
Nhưng…kết quả của việc tin tưởng Cửu hoàng thúc là gì?
Nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong phòng, Phượng Khương Trần không còn mặt mũi nào, hận không thể tự đào một cái hố mà chui xuống, nhưng nhất định không thể bứt dây động rừng, nàng và Cửu hoàng thúc chỉ có thể tiếp tục trốn ở góc phòng, không hề nhúc nhích.

Điều khiến hai người ta đau đầu nhất chính là chỗ họ đứng quá chật, nàng và Cửu hoàng thúc phải dán chặt vào nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play