Sau khi thống lĩnh Cấm vệ quân Lý Tuần chạm phải một người nằm vùng cứng rắn trong Hoàng cung, hắn cũng không dám quan tâm quá nhiều đến Phượng Khương Trần nữa để tránh rước phiền phức vào mình, điều này càng khiến người trong Phượng phủ vất vả hơn nữa, ngoại trừ đưa thức ăn hàng ngày, tuyệt đối không được phép đưa bất cứ thứ gì khác từ bên ngoài vào, đồng thời cũng không được gửi tin tức đi.

Ngoại trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Lạc vương và Cửu hoàng thúc, không một ai biết Phượng Khương Trần đang bị bệnh nặng, hơn nữa còn bệnh đến hấp hối.

Thực ra trong nhà kho của Phượng phủ vẫn còn một ít nhân sâm và tổ yến, nha hoàn cắt nhân sâm thành từng miếng nhỏ để Phượng Khương Trần ngậm trong miệng, nhưng không ngờ Phượng Khương Trần lại càng sốt cao hơn nữa, còn tổ yến ăn vào cũng nôn ra hết sạch.

Mặc dù hai nha hoàn cũng hiểu một chút y thuật đơn giản nhưng không bột đố gột nên hồ, mặc dù Phượng Khương Trần là đại phu nhưng mấy ngày nay trong Phượng phủ thậm chí còn không có những dược liệu thông thường, hơn như tình trạng của nàng dường như không chỉ là phát sốt đơn giản, hai nha hoàn cũng không dám làm xằng làm bậy.

“Đồng Giác, ta canh giữ nửa đêm trước, ngươi canh giữ nửa đêm sau, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, nếu không tiểu thư vẫn chưa tỉnh mà chúng ta đã gục ngã trước rồi cũng nên.

’’ Lúc ở trong Vương phủ, hai nha hoàn của Phượng Khương Trần, một người gọi là Đồng Dao, một người gọi là Đồng Giác.

Theo lý mà nói, từ khi các nàng đến Phượng phủ, nhận Phượng Khương Trần là chủ nhân thì Phượng Khương Trần sẽ phải đặt tên khác cho bọn họ, nhưng đáng tiếc nàng hoàn toàn không nhớ đến vấn đề này nên cũng chưa bao giờ đề cập đến nó.

Lúc trước hai nha hoàn cũng từng hỏi Phượng Khương Trần một lần, nhưng Phượng Khương Trần lại nói mình đang suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quên mất chuyện này luôn.

Đồng Giác đi ngủ, trong phòng Phượng Khương Trần lúc này chỉ còn một mình Đồng Dao, mà những thị vệ vốn dĩ ở trong phủ cũng bị Cấm vệ quân đưa đến ngoại viện, ngoại trừ ba chủ tớ các nàng, trong nội viện không còn bất cứ người nào khác.

Đồng Dao mệt mỏi và lo lắng suốt cả một ngày, sau khi lau người cho Phượng Khương Trần, nàng không thể cưỡng lại sức cám dỗ của cơn buồn ngủ mà ngủ gật mấy lần, Đồng Dao véo vào đùi mình một cái thật mạnh, dưới sự đau đớn tột cùng, cuối cùng nàng cũng lấy lại được một chút tinh thần.

Thấy nước nóng, Đồng Dao bưng chậu chuẩn bị đi đổi một chậu nước lạnh, nhưng không ngờ vừa mới nhấc chậu nước lên, cơn buồn ngủ mãnh liệt lập tức ập đến, nàng trực tiếp ngã xuống ghế, ngủ thiếp đi…
“Cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

’’ Trong bóng tối, Lam Cửu Khánh mặc trên người bộ quần áo đen, đeo mặt nạ bạc nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy quần áo trên người Phượng Khương Trần đã bị cởi bỏ, lộ ra một mảng da thịt lớn, vành tai đỏ bừng.

“Không ngờ, ta cũng sẽ có một ngày làm kẻ lưu manh, nhưng mà bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, cứu người quan trọng, nếu tiếp tục trì hoãn, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ chết.

’’
Lam Cửu Khánh bước đến ngồi bên cạnh Phượng Khương Trần, nhìn thấy tiểu cô nương với khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập đang nằm trên giường, nhất thời lại không biết nên xuống tay từ đâu.

Tình trạng của Phượng Khương Trần không phải là phát sốt mà là trúng độc, biện pháp giải độc của Lam Cửu Khanh sẽ có một chút… Ừ thì một chút hương vị của cợt nhã.

“Phượng Khương Trần, ta đây là đang muốn cứu nàng, ta nghĩ có lẽ nàng sẽ hiểu.

’’ Lam Cửu Khánh dù sao cũng là một Lam Cửu Khánh lý tính lớn hơn cảm tính, mặc dù trong lòng vẫn có chút xấu hổ nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn đưa tay ra, chuẩn bị cởi quần áo của Phượng Khương Trần, tuy nhiên khi bàn tay chạm vào quần áo của nàng lại trở nên cứng đờ…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play