“Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.” Vương Cẩm Lăng nắm lấy tay Phượng Khương Trần, kéo nàng đi về phía trước, bọn họ đã bị tuột về phía sau rất xa, nếu còn không đuổi theo thì nhỡ bị người đằng trước phát hiện thì không tốt cho thanh danh của Phượng Khương Trần.
Tuy nói là thanh danh của Phượng Khương Trần đã chẳng còn tốt đẹp gì nữa, nhưng Vương Cẩm Lăng cũng không thể phá hỏng thanh danh của Phượng Khương Trần thêm nữa.

Hắn đã không thể nào cưới Phượng Khương Trần, không cách nào cho Phượng Khương Trần mọi thứ mà nàng muốn, thế thì hắn sẽ xem Phượng Khương Trần như muội muội mà yêu thương.

Hắn muốn dõi theo Phượng Khương Trần, nhìn thấy nàng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, mặc dù có vẻ lừa mình dối người nhưng chỉ có như thế trong lòng hắn mới dễ chịu đi đôi chút.
Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng khá khiêm tốn, hai người bọn họ lặng lẽ hòa vào đám người, cùng đi về phía đài ngắm sen với mọi người.
Đài ngắm sen cách nơi mà Phượng Khương Trần đến vào ban ngày không xa, đi từ nơi dùng bữa đến đài ngắm sen mất trọn vẹn ba mươi phút đồng hồ, trong ba mươi phút này bọn họ cũng không nhàn rỗi gì, nhìn như đang nói chuyện phiếm thật ra là đang thăm dò lẫn nhau, sau đó dần dần biến thành từng cặp từng cặp.
Vương Cẩm Lăng thấy tâm trạng Phượng Khương Trần đã tốt hơn một chút thì chuyển sang nói chuyện phiếm cùng nàng, thử dời đi lực chú ý của nàng, như thế trong bầu không khí tốt đẹp như thế, đương nhiên sẽ không có ai tiếp tục nhắc đến chuyện chính sự khiến người ta cảm thấy nặng nề nữa.
Trước hoa dưới trăng thì đương nhiên sẽ nói về những chuyện tốt đẹp như hoa trước mặt, như ánh trăng này rồi.

Tán gẫu một lúc, chủ đề lại vòng về phía những người ở đây, Vương Cẩm Lăng chỉ tay về phía mấy người ở phía trước, những nhân vật có vị trí quan trọng trong bốn quốc gia, nhỏ giọng nói với Phượng Khương Trần: “Khương Trần, người nhìn xem, trong chốn hồng trần này chẳng có mấy ai có thể tùy tiện tiêu sái thật sự.

Người cao ngạo như Cửu Hoàng thúc cũng không thể không bị sự ràng buộc của lẽ thường ở chốn này.

Tôn quý như thái tử cũng không thể tránh né người mình không thích.

Người được hưởng hoàng sủng như Thuần Vu Quận Vương cũng không phải chuyện nào cũng được hài lòng.
Phượng Khương Trần nhìn về phía Vương Cẩm Lăng chỉ, nhìn qua từng người một, nhẹ nhàng gật đầu: “Người ở chốn hồng trần thì khó lòng thoát khỏi chuyện ở hồng trần.”
Mấy lần Tô Quán chủ động nói chuyện với Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc lại không đáp lời nửa câu, Tô Quán tự biên tự diễn cả nửa ngày, không biết phải làm sao, chỉ có thể thuận theo Cửu Hoàng thúc.
Bắc Lăng Phượng Khiêm thì cố gắng trò chuyện cùng An Yên công chúa, An Yên công chúa không muốn để ý đến hắn ta, nhưng ngại mệnh lệnh từ Đông Lăng Tử Lãng, không thể không nói qua loa hai ba câu, với lại Vương Cẩm Lăng mà nàng ta ái mộ không biết đang trốn ở góc nào rồi, An Yên công chúa chỉ có thể rầu rĩ không vui đối diện với Bắc Lăng Phương Khiêm.
Nhưng không ngờ là trong mắt Bắc Lăng Phượng Khiêm, An Yên công chúa đang thẹn thùng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khác hẳn nữ tử ở Bắc Lăng của An Yên công chúa, Bắc Lăng Phượng Khiêm càng thêm hài lòng.
Thái tử và Tây Lăng Thiên Lâm tụm lại tán gẫu, Tây Lăng Thiên Lâm ra hiệu cho Tây Lăng Dao Hân chủ động tiến lên bắt chuyện với Cửu Hoàng thúc, không hiểu sao lần này Tây Lăng Dao Hân lại quyết tâm làm như không thấy, lại có Đông Lăng Tử Lãng chủ động mở đầu câu chuyện, hai người họ cứ thế thuận lý thành chương tạo thành một nhóm.
Dù Tây Lăng Thiên Lâm có bất mãn nhưng cũng không thể nói thêm điều gì ngay trước mặt, dù sao cơ hội gặp mặt của Tây Lăng Dao Hân và Đông Lăng Tử Lãng cũng không nhiều, lại thêm Cửu Hoàng thúc hình như cũng không mấy để tâm đến Tô Quán, Tây Lăng Thiên Lâm liền cho Tây Lăng Dao Hân một cơ hội.
Nếu như Đông Lăng Tử Lãng có thể chỉ trong vòng hai năm mà ngồi lên được cái ghế thái tử kia thì Dao Hân gả cho Đông Lăng Tử Lãng cũng không phải là chuyện không thể.

Dù sao Đông Lăng Tử Lãng thích Dao Hân, chỉ là bởi vì thế mà hoàng thượng Đông Lăng sẽ càng phòng bị Dao Hân.
Phàm là chuyện gì có lợi thì cũng kèm theo hại, nhìn lại cục diện hiện tại, Tây Lăng Thiên Lâm càng hi vọng Dao Hân gả cho Cửu Hoàng thúc, nếu như hoàng thượng Đông Lăng có được phương pháp luyện chế Chấn Thiên Lôi, trong vòng ba năm rưỡi chắc chắn Đông Lăng sẽ khai chiến với Nam Lăng và Tây Lăng.
Thời gian mà Đông Lăng thư thả cho bọn họ không nhiều!

Đông Lăng Tử Thuần thì vẫn muốn tìm Phượng Khương Trần nói chuyện phiếm, từ sau lần từ biệt trước, hắn luôn đau đầu vì không tìm được lý do gặp gỡ Phượng Khương Trần, đã mấy lần phái hạ nhân gửi thiếp mời nhưng đều không nhìn thấy tăm hơi Phượng Khương Trần đâu.
Còn về chuyện giả bệnh? Đừng có ngây thơ, hắn là Quận vương, theo tổ chế, cơ thể của hắn khó chịu thì sẽ lập tức báo vào trong cung mời thái y đến chẩn trị.

Hơn nữa mỗi lần chẩn trị đều phải viết kết luận mạch chứng, nếu hắn tìn Phượng Khương Trần đến xem bệnh thì chỉ tạo thêm phiền phức cho Phượng Khương Trần.
Hắn không giống như Đông Lăng Tử Lãng, có hoàng thượng hạ lệnh để Phượng Khương Trần đến chữa trị, cũng không giống như Túc Thân Vương, có Vương Cẩm Lăng dẫn kiến, có sự bảo đảm của Trác Đông Minh, Phượng Khương Trần cũng không cần phải đến tận cửa chữa bệnh.
Nhưng Trác Đông Minh lại không cho Đông Lăng Tử Thuần cơ hội, cứ lôi kéo hắn nói đông nói tay.

Cứ đùa, bất kể với vai trò bằng hữu của Phượng Khương Trần hay là huynh đệ với Vương Cẩm Lăng, Trác Đông Minh cũng không thể để cái gã quỷ háo sắc như Đông Lăng Tử Thuần đi gây họa cho Phượng Khương Trần, phải biết là mặc dù Đông Lăng Tử Thuần không có chính thê, nhưng nữ nhân ở hậu viện của hắn, đếm từ hai bàn tay đến hai bàn chân cũng không hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play