*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong lúc thúc ngựa chạy đi Phượng Khương Trần liền suy nghĩ kĩ càng môt lượt những vấn đề Hoàng Thượng sẽ hỏi rồi chuẩn bị đối sách luôn, xong xuôi nàng cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt thản nhiên tiến cung.
Dù sao, nàng có chết cũng không thừa nhận mình biết chất nổ hôm nay là cái gì.
Nàng đem lệnh bài ở cửa cung cho thị vệ rồi lên xe ngựa cấp tốc chạy đến điện Thái Hoà.

Xe ngựa chạy nhanh làm Phượng Khương Trần ngồi bên trong bị lắc qua lắc lại đến choáng váng.

Trong lòng Phượng Khương Trần thầm nghĩ: “Hoàng Thượng đúng là kì lạ.

Lần trước Lạc Vương điện hạ bị thương sắp chết cũng chưa thấy ông ta vội vàng như vậy, lần này có mấy quả bom mà đã sốt ruột đến thế này, xem ra trong lòng Hoàng Thượng thì tranh giành thiên hạ mới là quan trọng rồi.”
Chuyện xảy ra ở cửa thành sớm đã có người đem báo cho Hoàng Thượng.

Từ biểu hiện của Phượng Khương Trần ở hiện trường kia thì cho dù nàng không biết cách chế tạo thuốc nổ cũng hiểu biết hơn so với người bình thường.

giận mà uy kia làm cho trong lòng người ta đột nhiên có cảm giác sợ hãi.
Cửu Hoàng thúc, thái tử, Lạc vương, Túc Thân vương, văn võ bá quan được xếp sang hai bên.

Ở mỗi người bọn họ đều tản ra khí thế uy nghiêm đáng sợ.
Ở nơi Hoàng Thượng cùng các đại thần cố ý tạo ra áp lực như này, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy tầng không khí nơi đây thật mỏng manh, làm cho người ta khó mà hô hấp được.

Ở đây đến cả hô hấp cũng phải cẩn thận, trái tim trong chốc lát ngừng đập một hồi, không cần đến chuyện nói dối, ăn nói chính trực còn khó nữa là.
Cũng may nàng đã trải qua nhiều việc đời rồi, tuy rằng kiếp trước không có cơ hội trở thành chủ tịch hay tổng quản của đám bác sĩ để tham gia mấy hội nghị, họp báo gì gì đó, nhưng cũng đã từng cùng mấy quan viên cao cấp của quân đội tham gia hội nghị thế nên sức đề kháng so với người bình thường cũng hơn phần nhiều.
Có điều uy áp mấy vị tướng lĩnh kia so với Hoàng Thượng còn kém cạnh vài phần.
Mồ hôi trên trán nàng to như hạt đậu, không ngừng đua nhau mà tuôn ra.

Phượng Khương Trần hít vào một hơi thật sau, cấu nhẹ vào eo một cái mới bình tĩnh lại.
“Dân nữ Phượng Khương Trần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vương Cẩm Lăng thấy Phượng Khương Trần chẳng những không bị uy áp của Hoàng Thượng khống chế mà còn có thể cẩn thận hành lễ liền yên tâm hơn môt chút.
Phượng Khương Trần quả nhiên không giống người bình thường, người có thể giữ bình tĩnh trước uy áp khủng khiếp của Hoàng Thượng với văn võ bá quan như vậy thực sự là không nhiều.
“Bình thân.” Hoàng Thượng lên tiếng làm cho bầu không khí trong điện Thái Hoà bình thường trở lại, Phượng Khương Trần âm thầm từ từ thở ra.
Chỉ cần là người bình thường thì khi đối mặt với uy áp của Hoàng Thượng với văn bá quan còn không phải là sớm chết sao, cho dù là nàng có thể bình tĩnh nhất thời thì cũng không thể bình tĩnh cả đời được.

“Phượng Khương Trần, ngươi có biết về thứ đồ này không?” Hoàng Thượng cũng không cho Phượng Khương Trần nhiều thời gian lập tức chỉ vào một thứ đồ màu đen đặt trên bàn.
“A…”
Phượng Khương Trần kinh hô một tiếng xong liền trực tiếp té ngã trên mặt đất, ánh mắt chỉ chực trào nước mắt, khuôn mặt hoảng sợ cùng bất lực.

Nàng lúc này rất giống với người bình thương khi bị kinh động.
Nàng thật không ngờ được Hoàng Thượng sẽ trực tiếp hỏi thẳng như vậy, đúng là quá đột ngột mà.

Nhưng cũng may nàng hành động không tồi, phản ứng lại nhanh, Phượng Khương Trần không cần để ý hình tượng, thập phần thô lỗ ngồi trên mặt đất không nhúc nhích….


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play