Trong ảo cảnh đó, tro bụi bay tán loạn, nơi nơi đều là những tiếng nổ mạnh cùng với ánh lửa chói mắt.

Trong đám lửa ấy là Phượng Khương Trần với vẻ mặt kiên nghị nhưng tràn đầy mệt mỏi, tuy vậy đôi mắt ấy vẫn linh động như khi trước.

Thỉnh thoảng nàng lại nở một nụ cười tươi tắn trấn an binh sĩ bị thương…
“Tại sao ta lại nghĩ tới hình ảnh kì lạ như thế chứ, Khương Trần, ngươi rốt cuộc là ai, thế giới khác trong lời ngươi nói là nơi nào chứ?” Vương Cẩm Lăng có cảm giác vươn tay ra là có thể chạm tới nàng, nhưng rồi Phượng Khương Trần lại rời ra phía xa khiến hắn chẳng thể đuổi kịp nữa, chỉ có thể thì thào tự nói với bản thân mình…
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Vừa vặn Lam Cửu Khánh trong bóng tối cũng đang thắc mắc chính câu hỏi này…

“Cái gì? Cẩm Lăng, ngươi vừa nói cái gì cơ?” Thải tử với đám người ở đây đều bị nhất cử nhất động của Phượng Khương Trần hấp dẫn.
Nhìn thấy thiếu nữ đang đắm chìm trong ảnh mặt trời kia, thái tử không khỏi suy nghĩ nếu Tử Lạc nhìn thấy cảnh này, liệu y có hối hận không? Liệu có hận đến xanh ruột không chứ?
Chỉ vì một Tây Lăng Dao Hân nông cạn mà đánh mất đi một bảo bối.

Nghĩ tới Tử Lạc sẽ phải hối hận cả đời, thái tử liền liên tưởng đến đủ kiểu hối hận của y đến tận khi Vương Cẩm Lăng nói, hắn mới lấy lại tỉnh táo.
Vương Cẩm Lăng cả kinh, phát hiện bản thân lỡ lời liền vội vàng thu liễm tâm trạng, ôn hoà cười cười rồi chỉ vào Phượng Khương Trần: “Thải tử, ta rốt cuộc cũng hiểu được Khương Trần vì sao nhất quyết đòi ở lại rồi.”
Người xem, chỉ có nàng mới có thể trong thời gian ngắn như thế trấn an được đám người kia, đem mấy chuyện lộn xộn sắp xếp ổn thoả, rồi biến chuyện bất lợi thành có lợi.
Thái tử, nữ tử như Khương Trần, thực sự không giống người bình thường.

Chúng ta cần phải bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối không thể để nàng bị kẻ xấu hãm hại, cũng không thể để một nữ tử như vậy chết trong sự ghen ghét của đám nữ nhân được.”
Chuyện ngày hôm nay, Hoàng Thượng nhất định sẽ chất vấn đám người liên quan, hắn với thái tử chắc chắn là trốn không được rồi.

Mà Phượng Khương Trần hôm nay lại có biểu hiện xuất sắc như vậy cũng sẽ lọt vào mắt hoàng thượng.
Rồi sau đó hoàng thượng sẽ ép hỏi bọn họ về chuyện trận nổ mạnh, nếu tìm được cái người tạo ra được chất nổ như kia thì lại càng tốt.
Phượng Khương Trần nói không nhiều nhưng những câu nàng nói Vương Cầm Lăng liền có thể hiểu được.

Nàng không chỉ biết thứ đồ gây nổ hôm nay mà còn biết cách chế tạo nó nữa.
Chuyện này nhất định không thể để cho Hoàng Thượng biết, một khi để ông ta biết được thì nhất định Phượng Khương Trần sẽ trở thành công cụ làm việc của ông ta, vĩnh viễn không có được tự do.

Hơn nữa, một khi Phượng Khương Trần thành công chế tạo được chất nổ ấy thì cũng chính là ngày chết của chính nàng.

Muốn tiếp tục sống sót thì nàng chỉ có thể chế tạo tiếp những loại thuốc khác tương tự chất nổ kia hoặc là vũ khí có lực sát thương mạnh hơn chất nổ này nữa.
Vương Cẩm Lăng hi vọng thái tử có thể ra mặt bảo vệ cho Phượng Khương Trần.

Có lẽ thái tử trước kia sẽ không có năng lực này, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay thì địa vị của thái tử cũng trở nên quan trọng hơn.

Vậy nên lời hắn ta nói ra hoàng thượng cũng sẽ không khinh thị như trước đây nữa.
Đương nhiên, nếu hôm nay thái tử niệm cho hắn phần nhân tình này thì Vương gia cũng sẽ không bạc đãi thái tử, ít nhất là ở phương diện quyền lực.

Cho dù Vương gia không thể chống đỡ cho thái tử được nữa thì cũng sẽ không đi giúp đỡ Đông Lăng Tử Lạc.
Dụng ý của Vương Cẩm Lăng, thái tử sao có thể không hiểu được.

Thế nên hắn ta liền vui vẻ niệm phần nhân tình này cho Vương Cẩm Lăng.

Trên thế gian này, người mà đại công tử nợ nhân tình không nhiều, cơ hội tốt như thế sao thái tử có thể bỏ qua chứ, nói không chừng còn có thể niệm cho Cửu Hoàng thúc một cái nhân tình nữa là.

Gặp chuyện tốt như thế sao mà có thể do dự.
“Có đại công tử che chở, ở đại lục Cửu Châu này nào có kẻ nào dám khi dễ Phượng Khương Trần chứ.” Thái tử cười cười trêu ghẹo, trong lòng ngầm hâm mộ.
Trong cả thiên hạ này người được Vương gia đại công tử bảo vệ như vậy còn chưa quá năm ngón tay, mà Phượng Khương Trần lại chễm chệ chiếm ngay một cái.
Cũng trong cả cái thiên hạ này người được Cửu hoàng thúc tán thưởng còn chưa quá ba ngón tay, mà Phượng Khương Trần lại là kẻ chiếm luôn một phần.

Phượng Khương Trần này đúng là mệnh tốt mà.
Rời khỏi Vũ Văn Nguyên Hoà thì bên người liền có Trác Đông Minh, rồi lại đến Cửu Hoàng thúc với đại công tử bảo hộ.

Đến Tô Quán hay Tây Lăng Dạ Hoa cũng chưa có được phần vinh dự này đâu.
Người đời toàn nói Phượng Khương Trần chịu nhiều uỷ khuất, nhưng thái tử lại cảm thấy Phượng Khương Trần này chính là nhân hoạ đắc phúc (1) đó.

Nếu không phải mấy lần liên tiếp gặp khó khăn thì sao nàng có thể được Vương gia đại công tử hay Cửu hoàng thúc ngó tới.
(1)Nhân hoạ đắc phúc: trong lúc gặp hoạn nạn thì liền tìm thấy phúc lợi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play