*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Khương Trần, trẫm chờ trọng thưởng cho ngươi.

” Dáng vẻ hừng hực đầy khí thế của hoàng thượng làm Phượng Khương Trần nghi ngờ không phải nàng đi thuần ngựa mà là đi chiến đấu.

“Nhất định không phụ của kỳ vọng hoàng thượng.

” Phượng Khương Trần cao giọng đáp lời, bây giờ nàng không thể thua, thua hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Tốt! Đi đi, trẫm chờ ngươi.

” Không giống với trận tỷ thí đầu, lúc này hoàng thượng tin chắc rằng Phượng Khương Trần sẽ tất thắng mà Phượng Khương Trần cũng chỉ có thể thắng.

Lúc Phượng Khương Trần vào sân đúng lúc gặp Tô Quán thay y phục sạch sẽ đi ra, gương mặt Tô Quán không chỉ không lo lắng, ngược lại còn lộ ra tia hưng phấn: “Phượng Khương Trần, bảo trọng.


Mí mắt Phượng Khương Trần khẽ nhướn, liếc nhìn Tô Quán: “Tô Quán Tú yên tâm, chắc chắn Khương Trần sẽ không giống Tô Quán Tú, vừa vào sân đã thua trận, Thương Sơn Mặc Vân và Hãn Huyết Bảo Mã như nhau, Phượng Khương Trần ta muốn chắc rồi.


“A, ta chờ.

” Tô Quán bước đi nhẹ nhàng hướng về chỗ chủ vị.

Phượng Khương Trần nhìn bóng lưng của nàng ta suy nghĩ gì đó, đối với trận thuần phục Thương Sơn Mặc Vân, Phượng Khương Trần lo lắng nhiều hơn, Phượng Khương Trần nghi ngờ con ngựa đó đã bị Tô Quán động tay chân, độ khó sẽ gia tăng, nhưng nàng cũng chỉ có thể nghi ngờ.

Lắc đầu, Phượng Khương Trần đi về hướng sân ngựa.

Chuyện không có chứng cớ không thể nói lung tung sẽ gây ra phiền toái rất lớn, cho dù có chứng cứ thì có một số việc không thể nói ra.

Phượng Khương Trần vừa vào sân, thái giám bên cạnh Đông Lăng Vũ Cửu đã trở về, ghé sát vào tai Cửu Hoàng thúc: “Vương gia, nô tài vừa nhìn thấy thị vệ của Tô Quán Tú đến gần con ngựa kia, cụ thể làm gì thì nô tài không thấy rõ, người của Nam Lăng trông coi chuồng ngựa rất kín.


“Ừ.

” Mặt Đông Lăng Vũ Cửu không thay đổi gật đầu, việc đầu tiên làm là đưa ánh mắt về phía sân ngựa.

Không biết con ngựa kia có vấn đề gì, Phượng Khương Trần có thể chế ngự nó không?
“Đây là loài ngựa quái gì?”
Phượng Khương Trần sắp phát điên rồi.

Thuốc an thần đã tiêm rồi, dây cương cũng đã chụp rồi, nhưng con ngựa này lại càng ngày càng nóng nảy, đã chạy hơn hai mươi vòng rồi mà vẫn không có xu thế chậm lại, hình như con ngựa này uống thuốc kích thích giống nàng, tinh thần và thể lực hưng phấn, hoàn toàn không có dáng vẻ bị thuần phục.


Phượng Khương Trần nhất định sẽ thua.


“Nếu con ngựa kia cứ duy trì tinh thần và thể lực dồi dào như thế, vậy thì Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ thua, con xem Phượng Khương Trần đã không ngồi vững nữa rồi.

” Thể lực của Phượng Khương Trần tốt khiến Túc Thân Vương vô cùng bội phục, nhưng dù thể lực có tốt đến mấy, cũng có hạn, Phượng Khương Trần đã lung lay nghiêng ngả, có chút lực bất tòng tâm.

“Ông nội, ông không ra mặt sao? Để mặc nàng ta một nữ tử Nam Lăng lại dám ức hiếp bách tính Đông Lăng trên địa bàn Đông Lăng ta sao?” Trác Đông Minh không phân biệt được là do Vương Cẩm Lăng giao phó hay chỉ đơn thuần đau lòng cho Phượng Khương Trần.

Đúng vậy, hắn đau lòng Phượng Khương Trần, xót nữ tử này từ đáy lòng.

Lần đầu gặp gỡ nàng tự tin trầm ổn, vô cùng kiểu ngạo; khi gặp lại nàng thông tuệ nhạy bén, bình tĩnh thong dong, là kiểu nữ tử hắn ghét nhất, bởi vì quá mạnh.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play