Chương 63

 

“Có chuyện gì sao? Nếu không, làm phiền tránh ra, ta đói rồi” Từ sáng đến tối, một giọt nước cũng không có, Phượng Khương Trần không chỉ đói mà còn khát.

 

Vương Thất vừa nghe vậy lập tức tức giận mảng nha hoàn ở phía sau: “Tạ phủ của các người đãi khách như thế nào vậy? Còn không mau đi chuẩn bị trà và đồ ăn”

 

Vương Thất không coi mình là người ngoài.

 

“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay” Nha hoàn sợ đến mức hoa dung thất sắc, vén váy chạy ra ngoài, trong lòng thầm lẩm bẩm, vị Vương công tử này trúng tà rồi sao, sao tính tình càng ngày càng tệ.

 

“Phượng cô nương, mời bên này, vừa hay Vương Thất cũng chưa ăn cơm. Hay là Phượng cô nương cùng ăn với Vương Thất thì sao?”

 

Đối mặt với Phượng Khương Trần, Vương Thất lại hồi phục dáng vẻ ôn nhu, hỏi mời một cách tự tin phóng khoáng.

 

Biết y thuật của Phượng Khương Trần rất tốt, hắn ta có lòng muốn kết giao.

 

Dù sao, bày ra mấy cử chỉ, nói mấy lời tốt đẹp cũng không có gì to tát, có lẽ nữ nhân này thực sự có thể giúp đỡ đại ca của hẳn ta.

 

“Đa tạ” Phượng Khương Trần không biết rõ Vương Thất có chủ ý gì, nhưng Phượng Khương Trần rất rõ, vô cớ ra vẻ ninh bợ, không gian cũng tặc.

 

Suy đi nghĩ lại, nàng cũng chỉ có chút y thuật non nớt kia, có thể khiến vị Vương công tử này nhìn nàng mà thán phục.

 

Đã như vậy, Phượng Khương Trần đương nhiên cũng không khách khí nữa, hào phóng ngồi vào chỗ của mình.

 

Ngay khi vừa ngồi xuống, hạ nhân đã dâng trà lên, một tách nhỏ, hương xanh toả vào mũi, trong suốt xanh biếc, là loại Bích Loa Xuân thượng hạng. Vương Thất chậm rãi nhấp ngụm trà, nhưng Phượng Khương Trần lại uống cạn một hơi.

 

“Không có tách lớn sao? Bỏ đi, vẫn là trực tiếp cho ta nước lọc là được rồi” Sau khi uống xong vẫn còn chê trách.

 

Vương Thất cúi đầu nhìn trà trong tách, nhất thời uống cũng không được, không uống cũng không xong.

 

Cô nương này quá hào sảng rồi, nhưng không phải là thô lỗ mà ngược lại còn phóng khoáng và tao nhã.

 

Thực sự là một người mâu thuẫn.

 

Vương Thất đặt cốc xuống, nói với nha hoàn: “Đi, đổi hai cốc nước trong”

 

Đối diện với ánh mắt của nha hoàn nhà họ Tạ và Vương Thất, Phượng Khương Trần liền phớt lờ, trực tiếp nâng ly lên uống.

 

Nàng sắp chết khát rồi!

 

Úc ục, ục ục.

 

Sau khi rót một cốc nước lớn xuống, Phượng Khương Trần liền cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, tinh thần cũng hồi phục mấy phần, lúc này mới có thời gian để ý đến Vương Thất.

 

“Đa tạ Thất công tử”

 

Vương Thất vốn dĩ chỉ vì y thuật của Phượng Khương Trần mới có ý kết giao, hôm nay nhìn thấy Phượng Khương Trần trước mặt một quý công tử như hắn ta, tự nhiên chân thật như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có ấn tượng tốt.

 

Nữ nhân yêu kiều đạo đức giả đã thấy qua nhiều rồi, gặp phải loại nữ nhân thiên nhiên khắc cốt ghi tâm này, khó tránh sẽ có mấy phần yêu thích.

 

Đương nhiên, đơn thuần là yêu thích rồi.

 

Vương Thất sẽ không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác với Phượng Khương Trần, đừng nói là hắn ta không thể vượt qua rào cản của bản thân, không cách nào chấp nhận một nữ nhân đã mất đi sự trong trắng, chỉ dựa vào xuất thân này của Phượng Khương Trần, thân phận này cũng không đủ vào Phượng Phủ.

 

Đừng nói là làm thê tử, chỉ là một tiểu thiếp chăn ấm, Vương Phủ cũng sẽ không cho phép.

 

Không có những suy nghĩ lộn xộn này, Vương Thất và Phượng Khương Trần nói chuyện càng tuỳ ý hơn, mang phong thái đoan chính mỗi ngày của quý công tử, nhất cử nhất động đều phải cân nhắc đến thân phận và hình tượng của anh ta, hắn ta cũng mệt rồi …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play