Dù cho kết quả có thế nào, trận khiêu chiến này Đông Lăng phải đồng ý, chỉ là không nhất định phải do hoàng thượng mở miệng.

“Cửu đệ, đệ thấy thế nào?” Hoàng thượng biết với tính khí của Đông Lăng Vũ Cửu, tuyệt sẽ không cho phép Dao Hân và Tô Quán nhảy nhót.

Như hoàng thượng mong muốn, Đông Lăng Vũ Cửu đáp: “Đấu!”
Tích chữ như vàng, nhưng một chữ “Đấu” này, lại dọa mọi người sợ hết hồn hết vía, Cửu hoàng thúc này nghĩ gì.

“Cửu hoàng thúc?” Thái tử cách Đông Lăng Vũ Cửu gần nhất, không hiểu hỏi.

Đấu tất phải thắng, Phượng Khương Trần không phải An Yên, nếu nàng ta thua, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.

“Thái tử có ý kiến khác?” Đông Lăng Vũ Cửu giương mắt, rõ ràng không nhẫn nại.

“Hoàng thúc, ngộ nhỡ Phượng Khương Trần thua thì sao?” Chẳng lẽ Cửu hoàng thúc muốn vứt bỏ Phượng Khương Trần, hắn cảm thấy rõ ràng Cửu hoàng thúc đối xử với Phượng Khương Trần rất không bình thường.

“Thua thì thua, tỷ thí phải có thắng thua, chẳng lẽ thái tử cho rằng, một trận tranh tài thắng thua của nữ nhi sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nước ta? Từ khi nào thanh danh của Đông Lăng ta phải dựa vào một nữ tử thể hiện, nữ tử có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể ở trong khuê các khoe sắc, quản lý hậu viện, còn ra chiến trường giết địch là các binh sĩ tinh nhuệ của Đông Lăng ta.

Dao Hân công chúa và Tô Quán tú có cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ra chiến trường giết địch, Hãn Huyết Bảo Mã và Thương Sơn Mặc Vân cường tráng đến đâu cũng không thể kỵ binh nào cũng có.


Đông Lăng Vũ Cửu nói một hơi, không hề khiêm nhường hạ giọng, hơn nữa từ trước đến nay tốc độ nói chuyện của hắn luôn chậm, người ngồi ở chính giữa đều nghe thấy đoạn hội thoại này, sắc mặt hoàng thượng cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, nói vậy thì dù có thua, mặt mũi của Đông Lăng cũng dễ nhìn hơn một chút.

Thật ra, đây đều là tự an ủi mình.

“Cửu tiểu tử nói không sai, thanh danh của Đông Lăng ta, đâu cần một nữ tử thể hiện, nhưng nữ nhi so tài, chúng ta cứ xem đi.

” Túc Thân Vương gật đầu liên tục, tỏ ý tán thành: “Hoàng thượng, hay là cứ truyền Phượng Khương Trần lên sân, lão thần cũng muốn xem xem nữ nhi của Phượng tướng quân có bôi nhọ uy danh của hắn hay không.


Hoàng thượng gật đầu tỏ ý đồng ý, hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của Phượng Khương Trần.

“Truyền Phượng Khương Trần yết kiến!”
“Tại sao lại là Phượng Khương Trần? Chẳng lẽ y thuật của thái y kém nàng ta?” Các phu nhân và quý nữ trên khán đài không nghe rõ lời nói ở giữa sân, bắt đầu châu đầu ghé tai.

Phượng Khương Trần lờ mờ mơ hồ đoán được ba phần, hít vào hơi ra một lần, rồi quỳ lạy hành lễ một lần nữa.

“Miễn lễ!” Lần này, giọng điệu của hoàng thượng đã thân thiện hơn lần trước.

“Thanh Trần, vì An Yên công chúa bị thương nên không thể dự thi, Dao Hân công chúa và Tô Quán tú chỉ đích danh ngươi tham gia thi đấu, cân nhắc việc hai trận trước ngươi không tham gia, trận thứ ba ngươi phải phụ trách thuần phục liệt mã của Nam Lăng và Tây Lăng.

” Hoàng thượng hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần cơ hội từ chối, trực tiếp hạ chỉ.

Cái gì?
Phượng Khương Trần chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Quán và Dao Hân, hai nữ nhân này muốn mạng của nàng, thuần phục liên tiếp hai con liệt mã, nàng sẽ mệt chết, phần thể lực hao tổn để thuần ngựa không thể so sánh với việc cưỡi ngựa chạy mười vòng hay ngồi trên lưng ngựa đánh một trận.

Đây hoàn toàn không phải một trận so tài công bằng, đám người Đông Lăng kia quá ngu xuẩn, trận so tài không công bằng như vậy mà họ lại có thể đồng ý, thật sự…
Muốn khuếch trương phong độ của đại quốc, cũng phải tự có bản lĩnh, dựa vào cái gì hi sinh nàng.

Phượng Khương Trần tức giận, hai nữ nhân này thật âm hiểm, hoàng thượng thật vô năng, lại để hai nữ tử dắt mũi.

“Thế nào? Ngươi có ý kiến gì?” Phượng Khương Trần mãi không đáp, hoàng thượng cũng bất mãn.

Phượng Khương Trần vội vàng quỳ xuống: “Thanh Trần không dám.

Hoàng thượng, nếu là so tài, dân nữ có thể thêm chút tiền cược với Tô Quán tú và Dao Hân công chúa không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play