Tạ Tam im lặng, chờ Phượng Khương Trần trả lời.

Vệ Học Lượng vừa nhìn thấy hai người Vương- Tạ liền vội vàng hành lễ, sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện, miệng cứ liên tục nhắn mạnh Vân gia làm vậy là suy nghĩ vì dân.

Xem ra, Vân gia cho Vệ đại nhân này không ít tiền.

“Khương Trần, ngươi cảm thấy như thế nào? Không giúp được thì chúng ta liền đi, ta xem ai dám làm khó dễ ngươi.

” Vương Thất là người đầu tiên đứng ra nói, liếc nhìn qua Vân Hải.

Tiệm thuốc của Vân gia trải khắp thiên hạ, chủ yếu là sau lưng Vân gia còn có Vân thành, như vậy thì sao, cho dù là Vương gia ông cũng không sợ.

Phượng Khương Trần nhẹ gật đầu, thật ra nàng cũng không muốn dính vào, chẳng qua là đang cân nhắc thể diện của Tôn Chính Đạo, nếu thật sự không tra ra được, về sau sẽ có càng nhiều người bị hại, Phượng Khương Trần nàng không đành lòng.

Đang do dự, Tô Văn Hàng đột nhiên xen vào: “Phượng tỷ tỷ, đệ tin tưởng tỷ, tỷ nhất định sẽ làm được.


Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo tràn đầy tự tin và tự hào: “Phượng tỷ tỷ, tỷ lợi hại như vậy, không việc gì có thể làm khó tỷ, Văn Hàng tin Phượng tỷ tỷ sẽ làm được.

Phải rồi Phượng tỷ tỷ, tỷ cho đệ thêm thuốc đi, đệ ăn một lần thì bụng sẽ không đau nữa.


Tô Văn Hàng đứng bên cạnh Tô Văn Thanh, giơ bàn tay nhỏ bé lên động viên: “Phượng tỷ tỷ, cố gắng lên!”
Tiểu tử này…
Phượng Khương Trần dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Văn Hàng lúc tỉnh táo, thật không nhận ra hắn ta.

Tuy nhiên, Phượng Khương Trần đối với Tô Văn Hàng có chút hảo cảm, dù sao tiểu hài tử này có duyên phận với nàng sâu đậm, đã được đưa đến nhà xác mà còn có thể sống sót đi ra ngoài, quả là một hài tử có phúc trạch thâm hậu.

“Được, nếu như Văn Hàng đã nói vậy, Phượng tỷ tỷ sẽ thử một lần.



“Thật vậy sao? Phượng tỷ tỷ, Văn Hàng có thể đứng một bên xem giải phẫu gì đó được không?” Hai mắt Tô Văn Hàng sáng ngời, đắc ý nhìn mọi người, giống như việc Phượng Khương Trần đồng ý đều là công lao của hắn ta.

“Có thể, chỉ cần đệ có dũng khí nhìn.

” Đây là một cơ hội tốt để nàng chứng minh giải phẫu là gì.

Giải thuật là một điều kỳ diệu của y học chứ không phải là yêu thuật, về sao khi nhìn thấy nàng mở ngực mỗ bụng, năng lực tiếp thu của những người này cũng cao hơn.

“Thật tốt quá, đa tạ Phượng cô nương, đại ân đại đức của Phượng cô nương, Vân gia ta suốt đời không quên.

” Vân Hải vốn đang trầm mặc, lúc này cũng không khỏi nở nụ cười.

Chuyện này đã làm phiền ông hơn nửa năm, hết lần này đến lần khác liên tiếp xảy ra chuyện, mà mấy ngày nay lại càng khoa trương hơn, trong hôm nay đã chết một hơi đến năm người.

“Đừng cảm tạ ta quá sớm, ra chưa chắc đã tìm ra được vấn đề gì, dù sao ta cũng không phải là người có chuyên môn.

” Ngay cả pháp y còn có thể không tìm ra được vấn đề gì trên mỗi tử thi, huống chỉ là một bác sĩ phẫu thuật bình thường như nàng…
“Phượng Khương Trần đồng ý ra tay, Vân mỗ cảm kích không hết.

” Không hỗ là thương nhân, lời Vân Hải nói ra khiến người nghe có cảm giác thư thái.

Vương Thất và Tạ Tam thấy vậy, biết rõ nếu Phượng Khương Trần không tra ra được gì thì Vân gia cũng không gây phiền phức cho nàng, ngược lại nếu thật sự tìm ra gì đó, Vân gia sẽ bảo vệ cho nàng.

Vì vậy, bọn hắn cũng không ngăn cản Phượng Khương Trần.

Hơn nữa, bọn họ rất tò mò cái gì mới là phẫu thuật chân chính.

“Tất cả mọi người ra ngoài đi, phòng này quá nhỏ, hơn nữa cũng quá tối rồi.

Nếu Vệ đại nhân thấy tiện, hãy mang một thi thể ra ngoài với chúng ta.


Dù lúc này trời nắng to, nhưng trước nhà xác vẫn có một chỗ râm mát, đứng ở đây giải phẫu còn tiện hơn ở trong đó.

Nàng thật sự không có hứng thú làm việc giữa một rừng thi thể, nàng không phải là pháp y, không quen với việc ngày nào cũng phải tiếp xúc với thi thể.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play